CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn có ấn tượng với giọng nói này, chính là Lệ Nhàn mẹ của Dương Lộc.  

Advertisement

“Hừ. Mấy triệu nửa ký lá trà, cô coi chúng tôi là ăn mày ven đường à? Ngay cả bảo mẫu nhà chúng tôi cũng không uống loại trà này. Mau gọi điện giục tiếp đi, đừng làm lỡ thời gian của Dương Hào nhà chúng tôi. Mỗi phút của Dương Hào nhà chúng tôi đều là việc làm ăn mười mấy triệu đấy, các người có đền nổi không?” Giọng nói khắc nghiệt khi trước lại vang lên.  

Lần này Dương Lộc không nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Thích thì uống không thì thôi, mẹ nói chuyện với mấy người này làm gì.”  

Advertisement

Đường Tuấn đi vào sau Dương Lộc, nhìn thấy hai nữ một nam trong nhà.  

Một người trong đó là Lệ Nhàn mẹ của Dương Lộc. Bà ấy vốn mang bệnh, lúc sau Đường Tuấn ra tay chữa khỏi cho bà ấy. Bà ấy mặc quần áo bình thường, tuy ban nãy đối phương nói chuyện lạnh nhạt với bà ấy, nhưng bà ấy lại không tức giận chút nào, trên gương mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa. Bà ấy là người phụ nữ truyền thống, giúp chồng dạy con, dịu dàng chu đáo, cả đời hiếm khi tức giận làm khó người khác. Tính cách của Dương Lộc có tám chín phần được hun đúc từ mẹ của cô ấy.  

Mà một người phụ nữ khác, thoạt nhìn tuổi tác tương đương Lệ Nhàn, nhưng lại chăm sóc cơ thể rất tốt, gương mặt trang điểm tô son, mặc quần áo hàng hiệu, nhìn qua như quý bà nhà giàu ung dung. Chỉ là gương mặt bà ta mang theo nụ cười lạnh lùng khắc nghiệt, khinh thường mọi thứ, khiến người ta cảm thấy hơi chạnh lòng.  

Còn người đàn ông kia, khoảng ba mươi tuổi, ngồi trên sô pha, bắt chéo chân. Tuy là khách, lại cho người ta cảm giác từ trên cao nhìn xuống, dường như anh ta mới là chủ nhân của ngôi nhà này. Anh ta mặc đồ tây vừa nhìn đã biết có giá trị không tầm thường, tay đeo đồng hồ hàng hiệu, cách ăn mặc của người có danh vọng thành công.  

Nhìn thấy Dương Lộc bước vào, trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ tham lam, đứng dậy khỏi sô pha, nói: “Tiểu Lộc về rồi à?”  

Dương Lộc hừ lạnh một tiếng, đỡ Trần Lệ Nhàn, vẻ mặt chán ghét nhìn quý bà giàu có kia: “Các người đến đây làm gì? Chỗ này không chào đón các người.”  

Quý bà giàu có nghe vậy, càng thêm tức giận, nói: “Cô tưởng tôi thích đến đây lắm à. Nếu không phải Dương Hào nhà tôi thương hại hai mẹ con cô, nhất định nhờ tôi đến làm mai. Cho dù các người có quỳ xuống xin tôi, tôi cũng chẳng thèm đi vào đây một bước.”  

“Làm mai?” Đường Tuấn nghe đến đây, khẽ cau mày, không nhịn được hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

“Xin chào, tôi là Dương Hào chồng của Tiểu Lộc.” Người đàn ông liếc nhìn Đường Tuấn, phát hiện Đường Tuấn ăn mặc bình thường, giống sinh viên đại học vừa bước ra ngoài xã hội không bao lâu, đáy mắt không khỏi lóe lên vẻ xem thường. Nhưng vẫn tự giới thiệu bản thân.  

“Anh nói lung tung gì vậy?” Dương Lộc nghe thấy thế, gương mặt lạnh lẽo.  

Dương Hào lơ đãng, cười nói: “Tiểu Lộc, chuyện này là năm xưa chính miệng mẹ em đã đồng ý. Khi đó nhà em không có tiền cho em đi học, là nhà anh cho nhà em mượn. Mẹ em cũng đã đồng ý với nhà anh, chờ sau khi em tốt nghiệp sẽ gả cho anh.”  

Trần Lệ Nhàn vội vàng giải thích: “Năm đó tôi không có ý này. Tôi nói nếu hai người đều đồng ý, tôi sẽ không phản đối.”  

“Cũng là một thôi.” Dương Hào cười nhạt.  

Người phụ nữ trung niên cười lạnh nói: “Chuyện này có gì mà đồng ý hay không, Dương Hào nhà tôi có thể nhìn trúng cô, là phúc cô tu được mười kiếp. Cô biết lương cả năm của Dương Hào nhà tôi bao nhiêu không? Ba tỷ rưỡi! Nhìn cái bộ nghèo túng của các người e rằng cả đời này cũng không thấy được nhiều tiền như vậy. Qua thêm một khoảng thời gian nữa, Dương Hào nhà tôi sẽ hợp tác với Tập đoàn Thiên Thanh, đến khi đó giá trị con người lại tăng lên.”  

Bà ta lạnh lùng liếc nhìn Dương Lộc, nói: “Tôi nghe mẹ cô nói công việc hiện nay của cô không tệ, làm trợ lý cho người ta. Nhưng loại công việc trợ lý này, một năm có thể kiếm được mấy trăm triệu đã không tệ, sao có thể so sánh được với Dương Hào nhà tôi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi