CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đệ tử cao nhất của Chùa Bái Đính, Luân Châu!   

Chẳng qua, ngoại trừ gương mặt giống y hệt Luân Châu, khí chất của cùng cảnh giới thực lực của người này đều có cách biệt một trời một vực. Luân Châu ở trước mắt đã bất ngờ bước vào Thần Cảnh Thiên Nhân, khí tức cực kỳ mạnh mẽ, xem ra chỉ cách Cực Cảnh có nửa bước!  

Advertisement

Tất cả cường giả Thần Cảnh của Vu Môn ngẩng đầu, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn tình cảnh này, nói:   

"Lão… lão tổ?"  

Advertisement

Luân Châu mở miệng, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi, mang theo âm sắc già nua cùng bá đạo.  

"Không sai, là lão đây." Luân Châu gật đầu. Lão nhìn qua bàn tay cùng hai chân của mình, cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ đang lưu thông trong cơ thể, trên mặt lộ ra hài lòng thần sắc, nói:   

"Các vị làm tốt lắm. Một bộ ngụy đạo thể, có thể miễn cưỡng chứa đựng được sức mạnh của lão."  

"Chúc mừng lão tổ sống lại!" các cường giả Thần Cảnh sững sờ, kinh ngạc nói.  

Lão tổ Vu Môn sống lại!  

Hơn nữa còn dùng thân xác của Luân Châu làm nguỵ đạo thể!  

"Lão tổ, ngài đã sống lại, vậy có phải là Vu Môn có thể xuất thế chăng! Hậu Thiên Đạo Thể giết nhiều người của Vu Môn như vậy, chúng ta quyết không để gã tiếp tục sống sót!" Có một vị trưởng lão Vu Môn đề nghị.  

Luân Châu lắc đầu, nói:   

"Tuy lão đã sống lại, nhưng vẫn không thể ra khỏi mảnh này bí cảnh này. Trải qua ngàn năm, mảnh bí cảnh này đã trở thành lồ ng giam lớn nhất, vây nhốt lão."  

Lão tổ Vu Môn khẽ thở dài:   

"Hơn nữa, sức mạnh của lão còn chưa khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao. Nếu Vu Phá Thiên đi vào bí cảnh Bồng Lai, lấy được bảo vật bên trong bí cảnh, nói không chừng, lúc này lão đã có thể thoát khỏi bí cảnh. Đáng tiếc, tất cả đều bị tên hậu Thiên Đạo Thể kia làm hỏng."  

"Vậy lão tổ, còn bao lâu nữa ngài mới có thể thoát khỏi bí cảnh?"  

Luân Châu nói: "Nhiều thì hai năm, ít thì một năm."  

Các trưởng lão Vu Môn nghe vậy thì lập tức lộ ra nét vui mừng, thời gian cũng chỉ có một hai năm mà thôi, thực lực của Đường Tuấn chắc cũng không tăng thêm được bao nhiêu, bọn họ còn chờ nổi.  

Luân Châu trầm tư một lát, nói:   

"Mảnh thiên địa này đã thay đổi, người trên ngọn núi kia chắc cũng sắp xuất hiện rồi."

Đêm khuya, ở tứ hợp viện nào đó ngoài Hà Nội.  

Cổ Văn Hồng vừa đi tiễn cậu Long. Lúc anh ta bước vào tứ hợp viện, một người mặc áo đen khuất trong bóng tối đã đứng ở trong sân. Bóng đen này chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm. Tròng mắt của anh ta sáng ngời một cách bất thường, có thể nhìn thấy ánh sao chuyển động nơi sâu thẳm. Mấy năm nay, bầu trời Hà Nội đã lâu không còn thấy ánh sao, không biết ánh sao trong mắt anh ta đến từ đâu?  

"Chuyện xử lý thế nào rồi? Con rồng già đó chết thật chưa?" Bóng đen vang lên giọng nói khàn khó nghe.  m thanh này như tiếng đồ sắt cùn ma sát với nhau, rất chói tai và khó nghe. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi