CHIẾN THẦN THÁNH Y

Dường như bóng đen xuất hiện bất thình lình, khiến người ta sợ hơn đó là cậu Long vừa mới đi, anh ta đã xuất hiện. Mà cậu Long không hề cảm nhận được hơi thở của anh ta, chắc chắn tu vi võ đạo của người này không hề kém cậu Long.  

Nhưng Cổ Văn Hồng lại không chút kinh ngạc. Mặc dù anh ta được người đời xưng là thần tiên sống, đối diện với Long Vương cũng có thể giữ được ba phần kiêu ngạo. Nhưng ở trước mặt bóng đen này, anh ta trở nên rất cung kính, thậm chí còn hơi cúi người, nói: "Xảy ra vài sai sót."  

Advertisement

"Hử?" Bóng đen hừ lạnh một tiếng.  

Advertisement

Nhiệt độ trong sân đột ngột hạ xuống không độ, không khí ngừng chuyển động. Cổ Văn Hồng cảm thấy dường như máu thịt cả người cũng ngưng đọng lại, hệt như một khắc sau sẽ chết đi.  

Trên mặt Cổ Văn Hồng lộ vẻ run sợ, lưng càng khom thấp xuống, vội vàng nói: "Xin sứ giả nghe tôi nói hết."  

Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất thuật lại sự việc Đường Tuấn chữa bệnh cho Long Vương một lần nữa.  

"Kỳ môn bát châm." Sau khi Cổ Văn Hồng nói xong, giọng nói của bóng đen mang theo một chút ngạc nhiên: "Nơi trần tục này còn có người có thể sử dụng châm thuật trình độ này. Tôi còn tưởng loại như anh cố làm được mấy thứ vô dụng đó đã là hết nấc rồi."  

Cổ Văn Hồng chịu nhục nhã nhưng lại không hề dám phản bác. Anh ta biết rõ, mình có thể có thành tựu như ngày hôm nay là dựa vào bóng đen trước mặt và thế lực sau lưng ông ta.  

Bóng đen khẽ thu lại hơi thở, Cổ Văn Hồng mới cảm thấy dễ chịu hơn.  

"Xem ra ngoài thứ bỏ đi hèn nhát như anh, nơi trần tục này vẫn còn có vài nhân vật khá." Bóng đen nói với giọng điệu khôi hài.  

"Thôi. Nếu vậy thì trước tiên cứ tạm thời cho con rồng già đó một con đường sống." Bóng đen khẽ nói: "Đời sau của Thánh Thủ Tông có chút thú vị. Thế nhưng anh sinh sai thời gian sai địa điểm, đợi đến ngày đó thì anh cũng sẽ chết. Cuối cùng chỉ là nhân vật bé nhỏ mà thôi."  

Cổ Văn Hồng khẽ cau mày nói: "Sứ giả, rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?"  

Giọng nói lạnh lùng của bóng đen vang lên: "Quy tắc của thế giới này sẽ được định lại một lần nữa, tất cả mọi người chỉ có nghe theo hoặc là chết. Không có con đường thứ hai."  

Ông ta nhìn Cổ Văn Hồng, khẽ cười nói: "Chắc hẳn anh nên cảm ơn trời cao đã để mắt đến, để chúng tôi chứa chấp anh. Đến ngày đó trong tương lai, nói không chừng chúng tôi có thể để anh quản lý giới này, đó sẽ là vinh dự lớn nhất đời này của anh."  

Vẻ mặt Cổ Văn Hồng vui mừng, nói: "Cảm ơn sứ giả đề bạt."  

Bóng đen khinh thường nói: "Đám người trần tục sâu bọ tầm thường."  

Cổ Văn Hồng không những không giận mà còn nịnh nọt thêm: "Sứ giả nói đúng. Đợi đến ngày đó, toàn bộ giới trần tục đều sẽ biết đi theo sứ giả mới là lựa chọn chính xác nhất. Chỉ có sứ giả mới là vô địch."  

Mặt bóng đen lộ rõ vẻ khinh thường nhìn Cổ Văn Hồng, giễu cợt: "Tôi còn chưa thể gọi là vô địch. Nhưng dựa vào thực lực của tôi cũng đủ nghiền ép tất cả thổ dân của giới trần tục mấy người, bao gồm cả vị Đạo Thể kia."  

"Vâng vâng vâng. Sứ giả nói đúng." Cổ Văn Hồng gật đầu lia lịa, thái độ nịnh nọt đến mức buồn nôn.  

"Được rồi. Trong khoảng thời gian này anh cứ ở lại Hà Nội, thay tôi quan sát Long Vương cho thật kỹ. Anh qua lại với cậu Long đó đã khiến Nghịch Luân và Long Vương có hơi bất mãn. Anh có thể lợi dụng thêm chút, nói không chừng còn để tôi đỡ phải tốn công." Bóng đen âm hiểm nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi