CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Người này có lẽ đã bước vào Nguyên Đan đỉnh phong được một nửa rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đón nhận lôi kiếp và bước vào Nguyên Đan." Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Cái gọi là bước vào Nguyên Đan một nửa là nói về người tu luyện có thân thể sạch khiết và tinh thần Thuần Dương, đồng thời có cơ may lĩnh ngộ ra một chút ý cảnh của cảnh giới Nguyên Đan, nhờ vậy mà có thể phát huy được một trăm hai mươi phần trăm thực lực vốn có.  

Advertisement

"Cậu là Đường Tuấn phải không." Lâm Thi Tình nhìn Đường Tuấn, giọng điệu vô cùng thản nhiên.  

"Cung chủ, cậu ta đã giết Tôn Như Ngọc, mà Vô Cực Chi Tâm cũng ở trong tay cậu ta." Lâm Thanh Thiên nhắc nhở.  

Advertisement

Sắc mặt Lâm Thi Tình vẫn giữ nguyên như cũ, vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể tính mạng Tôn Như Ngọc và Vô Cực Chi Tâm chỉ là thứ không quan trọng.  

"Tôi cho phép cậu được lựa chọn." Lâm Thi Tình nói: "Cậu đưa Vô Cực Chi Tâm cho tôi, tôi cho phép cậu tiến vào Băng Tuyết Quốc Độ, vậy thì cậu có thể dẫn em gái của mình về.”  

"Băng Tuyết Quốc Độ." Sắc mặt Đường Tuấn hơi lạnh, khí tức bắt đầu tỏa ra.  

Lâm Thi Tình giả như không nhìn thấy sự tức giận trong mắt Đường Tuấn, hoặc là nói cảm xúc của Đường Tuấn không thể ảnh hưởng đến bà ta. Bà ta từ từ nói: "Em gái của cậu vẫn còn sống. Đương nhiên, có thể chờ cậu ra khỏi Băng Tuyết Quốc Độ đi ra rồi đưa Vô Cực Chi Tâm cho tôi sau cũng được, tôi sẽ để nó hòa vào trong cơ thể Ngọc Nhu, tương lai chờ tôi thoái vị, Ngọc Nhu chính là cung chủ Hàn Cung. Đây cũng coi như sự bồi thường cho cô ấy.”  

"Đường Tuấn." Thẩm Minh Hoa muốn nói cái gì đó, lại bị Đường Tuấn cắt ngang.  

"Được rồi. Tôi đồng ý. Chỉ cần tôi ra khỏi Băng Tuyết Quốc Độ sẽ lập tức đưa Vô Cực Chi Tâm cho Ngọc Nhu.” Đường Tuấn khẳng khái.  

"Rất tốt." Lâm Thi Tình nhìn Đường Tuấn với vẻ tán thưởng, nói: "Cậu là người thông minh, con đường thành công sau này thênh thang không đo đếm nổi, Tôn Như Ngọc so với cậu thì không là gì cả. Nếu đã chuẩn bị xong thì tôi sẽ đưa cậu vào Băng Tuyết Quốc Độ.”  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Một cột sáng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bao phủ khắp cơ thể Đường Tuấn. Một lát sau, cột sáng tản đi, Đường Tuấn cũng biến mất.  

"Cung chủ, người muốn làm như vậy thật sao? Cậu ta đã giết Tôn Như Ngọc, nếu chúng ta không giải thích thỏa đáng với Chứa Chan chỉ sợ Lạc Quách Thiên sẽ quay lại rồi xuống tay chúng ta.” Lâm Thanh Thiên không cam lòng nói: "Tuy trong tay cậu ta có Vô Cực Chi Tâm, nhưng đâu phải Hàn Cung không có cách để dạy dỗ cậu ta.”  

Lâm Thi Tình ngẩng đầu nhìn về phía hư không, ánh mắt lạnh lùng: "Băng Tuyết Quốc Độ há lại tốt như vậy. Năm xưa, cung chủ đời thứ nhất của chúng ta đã đạt đến tu vi Nguyên Đan đỉnh phong mạnh như vậy nhưng cũng chẳng thể khám phá hết Băng Tuyết Quốc Độ, cuối cùng lại trọng thương trở về. Mấy ngàn năm đã trôi qua, không biết bao nhiêu cường giả đã bị Băng Tuyết Quốc Độ nuốt chửng, trong đó còn có mấy người đã bước nửa chân vào cảnh giới Nguyên Đan.”  

Lâm Thanh Thiên rùng mình, chợt khẽ nhíu mày nói: "Nhưng Vô Cực Chi Tâm vẫn còn ở trên người cậu ta.”  

Lâm Thi Tình liếc đến chỗ Thẩm Ngọc Nhu: "Trong Vô Cực Chi Tâm có một nửa là Huyền Hàn Chi Tâm, chờ cậu ta chết trong Băng Tuyết Quốc Độ, tôi sẽ thúc dục trận pháp, lợi dụng Bổn Nguyên Chi Lực của Ngọc Nhu lấy Vô Cực Chi Tâm ra là được.”  

"Lâm Thi Tình, suy nghĩ của bà thế nào tôi lại không rõ ư. Muốn lợi dụng Băng Tuyết Quốc Độ giết tôi, sau đó lợi dụng Ngọc Nhu lấy lại Vô Cực Chi Tâm. Hừ, chỉ sợ vừa rồi bà nói tương lai sẽ cho Ngọc Nhu kế thừa vị trí cung chủ cũng là giả thôi.” Đường Tuấn thầm nghĩ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi