CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nhưng biết thì sao, anh không có sự lựa chọn nào khác. Như lời Thẩm Minh Hoa đã nói, trong Hàn Cung chỉ có mình cung chủ mới biết được lối vào Băng Tuyết Quốc Độ, nếu như anh không đồng ý thì Đường Lệ phải làm sao bây giờ?  

Advertisement

Cất hết những suy nghĩ trong lòng, bấy giờ Đường Tuấn mới nghiêm túc đánh giá cảnh tượng trước mắt.  

Hiện tại anh đang đứng trên một tảng băng, cách đó không xa là vô số ngọn núi được dựng lên từ băng tuyết, gió lạnh thấu xương gầm thét. Đập vào mắt anh là một mảnh trắng xóa, chỉ có băng và tuyết. Nơi này đúng là một quốc gia ngập tràn băng tuyết.  

Advertisement

Biểu cảm trên gương mặt Đường Tuấn hơi đổi. Trong Băng Tuyết Quốc Độ, tốc độ vận chuyển khí lưu của anh bị chậm lại không ít, thực lực bị áp xuống chỉ còn ba bốn phần mười. Mà đây là tình huống thân thể và linh hồn anh đều mạnh mẽ và tinh thần Thuần Dương, nếu là người thuộc cảnh giới Thần Hải bình thường tiến vào, chỉ sợ sẽ bị áp xuống nhiều hơn nữa. Nhưng càng như vậy, trong lòng anh lại càng lo lắng, tu vi của Đường Lệ không đủ mạnh.  

"A."  

Lúc này, Đường Tuấn khẽ giật mình, anh nhìn Vô Cực Chi Tâm trong tay.  

Vô Cực Chi Tâm tỏa ra một luồng ánh sáng trong suốt, khí lạnh vây quanh cơ thể Đường Tuấn như bị nó hấp dẫn vội vàng thấm vào trong Vô Cực Chi Tâm, Huyền Hàn Chi Khí trong Vô Cực Chi Tâm lớn mạnh từng chút một, dần dần khôi phục cân bằng. Vừa nãy anh đã nhận một chiêu "Đóng băng vạn dặm" của Lâm Thanh Thiên khiến Huyền Hàn Chi Khí của Vô Cực Chi Tâm đã tăng lên một chút, nhưng tốc độ khôi phục của hiện tại còn gấp gần mười lần vừa rồi. Sự biến động của Vô Cực Chi Tâm  cũng khiến chân khí vốn bị áp chế của Đường Tuấn có thể vận hành trở lại. Khí lạnh trong Băng Tuyết Quốc Độ đối với anh không còn gây ra ảnh hưởng gì nữa.  

"Chà. Nếu Vô Cực Chi Tâm cứ tiếp tục hấp thu như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ lột xác. Băng Tuyết Quốc Độ này đối với Vô Cực Chi Tâm đúng là vùng đất lành khó có được.” Đường Tuấn thầm nghĩ.  

"Nhưng Băng Tuyết Quốc Độ quá lớn, muốn tìm được Tiểu Lệ thì không đơn giản."  

Lúc này, một luồng ánh sáng từ băng nguyên trước mặt vọt tới. Khi luồng ánh sáng này dừng lại trước mặt Đường Tuấn liền lộ ra một người. Đó là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, dáng người thấp bé, có đôi mắt tam giác mang cho người ta có một loại cảm giác gian trá âm hiểm. Từ khí tức trên người thì biết tu vi của ông ta đã đạt tới Cực Cảnh.  

"Hóa ra là người mới." Người đàn ông nhỏ bé bật cười âm trầm. Ánh mắt của ông ta bị hấp dẫn bởi Vô Cực Chi Tâm đang tỏa ra ánh hào quang trong tay Đường Tuấn, trong mắt ông ta lóe lên sự khiếp sợ cùng tham lam.  

"Người mới, đưa thứ trên tay mày cho tao mau. Mày vừa mới đi vào Băng Tuyết Quốc Độ, thực lực ít nhất sẽ bị đè xuống ba phần, mày không đấu lại tao đâu. Nếu muốn sống thì đưa nó cho tao mau. Hừ, thời gian trước khó lắm mới có một con nhóc vào đây lại bị Thạch ma nữ bắt đi. Bây giờ cũng đến lúc tao gặp may rồi.” Tên đàn ông thấp bé đột nhiên tỏa ra sát khí rồi nói.  

"Hừ."  

Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, thân hình anh khẽ động, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt tên đàn ông lùn.  

"Dám đánh lén tao, ranh con mày còn non nớt lắm." Người đàn ông lùn lập tức tung một cái tát. Hắn ra tay không chút vội vàng, tức là dù Đường Tuấn có chịu đưa Vô Cực Chi Tâm ra thì ông ta cũng không có ý định buông tha Đường Tuấn, thậm chí đã âm thầm dồn lực.  

Uỳnh.  

Đường Tuấn không thèm nhìn lấy một cái, anh tung một nắm đấm liền cắt đứt một cánh tay của tên đàn ông lùn đó, sau đó bóp cổ ông ta.  

“Thạch ma nữ là ai? Đường Tuấn hỏi.  

Anh có thể cảm giác được cô gái mới vào mà người đàn ông thấp bé vừa nhắc đến là Đường Lệ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi