CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Vâng, em nghe theo lời anh Đường Tuấn hết ạ." Đương nhiên Thẩm Ngọc Nhu không có ý kiến khác. Kể từ khi được Đường Tuấn chữa bệnh cho cô ấy, cô ấy bắt đầu vô cùng lưu luyến Đường Tuấn.  

Advertisement

Nhưng Thẩm Dũng ngồi bên cạnh nghe thấy lời này lại nhăn mày, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, thầm nghĩ: "Đường Tuấn dạy Ngọc Nhu mấy chuyện này thế nào chứ, hay là cậu ta đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi. Trên đời này làm gì có lửa Cửu U rồi Cửu U Hàn Khí gì chứ, chắc cũng chỉ có cô gái ngốc nghếch, suy nghĩ đơn giản như Ngọc Nhu mới bị cậu ta lừa xoay quanh thôi. Xem ra, mình phải tìm thời gian nói với Ngọc Nhu mới được, tránh để cháu nó lại lầm đường lạc lối."  

Thẩm Dũng kiến thức rộng rãi, cũng biết sự tồn tại của Võ Đạo Giới Phái và Thuật Pháp Giới Phái, nhưng chưa từng nghe qua công pháp tu hành của ai có thể giống như Cửu U Hàn Kinh trong lời Đường Tuấn, triệu hồi được lửa Cửu U gì cả. Bởi vậy, đầu ông tự mặc định luôn là coi Đường Tuấn là đang lừa gạt Thẩm Ngọc Nhu.  

Advertisement

Chưa kể đến Thẩm Dũng mà ngay cả đổi thành đại sư thuật pháp như Lữ Kiến Trung đến, chỉ e cũng chẳng tin được. Bởi vì trong thời đại ngày nay, công pháp cao cấp dành cho Luyện Khí Sĩ mà Đường Tuấn truyền thụ cho Thẩm Ngọc Nhu gần như đã biến mất, mà kể cả vào thời đại Luyện Khí Sĩ mấy nghìn năm trước thì đây cũng là một công pháp quý báu, vô cùng ít ỏi.  

"Anh, vừa rồi anh nói còn một người nữa sắp tới cơ mà, người đâu? Có phải chị dâu đến không ạ?" Đường Lệ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn rồi hỏi, hệt như một em bé đang tò mò.  

Mặt già của Đường Tuấn đỏ lên, nói: "Không phải. Chắc cô ấy cũng sắp đến rồi. Chị dâu em không có ở đây."  

Khi nói lời này, Đường Tuấn hơi chột dạ. Nói đúng ra thì Mộ Dung Lan mới là bạn gái của anh, nhưng bên cạnh anh lại chẳng thiếu bóng hồng nào, thậm chí anh và còn để xảy ra quan hệ thân mật nhất giữa nam nữ. Dựa trên một góc độ nào đó để đánh giá thì anh thật sự chính là một thằng đàn ông cặn bã.  

Ngay khi mấy người đang nói chuyện tán gẫu trong phong bao, Dương Lộc đã vào trong Thụy Khê Lâu. Tim cô ấy đập thình thịch thình thịch, nhịp đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, bước chân cũng hơi dồn dập. Cô ấy mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng, đi trên đôi giày cao gót, còn cố ý trang điểm sương sương, thoạt trông hệt như một cô gái đang đi hẹn hò với bạn trai vậy.  

"Hu hu hu."  

Dương Lộc mới vừa lên trên tầng hai thì đột nhiên, cánh cửa trong một phòng bao nào đó hé mở, một cô gái khóc lóc chạy ra.  

"Nhiễm Tiểu Lan." Dương Lộc vừa hay nhìn thấy cô gái đó, lập tức nhận ra ngay, không khỏi gọi một tiếng.  

Cô gái nghe thấy ba chữ "Nhiễm Tiểu Lan" thì không nhịn được mà dừng bước, ngẩng đầu lên. Thấy là Dương Lộc, cô ta hơi ngạc nhiên, nói: "Em chào chị."  

"Trùng hợp ghê ha." Dương Lộc đi về phía Nhiễm Tiểu Lan.  

Nhiễm Tiểu Lan là đàn em ở đại học thành phố Vinh của cô ấy. Lục Nhiễm Tiểu Lan vừa nhập học, Dương Lộc đã dẫn cô ta đi tham quan sân trường, bởi vậy quan hệ giữa hai người vẫn luôn khá tốt. Song, sau này Dương Lộc quản lý câu lạc bộ Thiên Thanh thay Đường Tuấn nên quan hệ của cả hai đã trở nên xa lạ.  

Nhiễm Tiểu Lan nghẹn ngào, áo mặc trên người đã bị người ta xé rách mấy lỗ, da thịt trắng mịn như tuyết lộ ra ngoài không khí.  

Nhìn dáng vẻ ấy của Nhiễm Tiểu Lan, Dương Lộc không khỏi nhăn mày. Nhiễm Tiểu Lan là cô gái mang nét đẹp cổ điển điển hình, hơn nữa lại rất chú trọng cách ăn mặc của bản thân, là hot girl giảng đường trong trường, có không biết bao nhiêu người theo đuổi.  

"Em bị bạn trai bắt nạt à?" Dương Lộc hỏi.  

"Không phải." Nhiễm Tiểu Lan nghẹn ngào lắc đầu, kéo tay Dương Lộc, nói với giọng điệu hơi vội vàng: "Đàn chị, chị mau đi đi, cứ kệ em." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi