CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh ta hẳn là tu luyện qua một loại hơi thở ẩn nấp, mới có thể tránh qua cảm ứng của mình.” Tống Tử Phong thầm nghĩ, cũng không còn để việc của Đường Tuấn trong lòng nữa. Một người mới có tu vi thần hải cảnh sơ kỳ không đáng để ông ta quan tâm làm gì cả. Chỉ có những siêu cấp cao thủ dẫn động được lôi kiếp mới đáng giá để ông ta đối đãi nghiêm túc.  

Advertisement

“Không biết vị cao nhân kia có còn ở đó không? Nếu ở đây thì mình phải tới cửa thăm hỏi một chút. Đáng tiếc loại cao thủ này trừ phi chủ động hiện thân, nếu không thì cho dù đứng ngay trước mặt, mình cũng không thể nào nhận ra được.”  

Tống Tử Phong rất rõ ràng những siêu cấp cao thủ dẫn động được lôi kiếp cường đại cỡ nào, cho dù là mười người như mình đi nữa cũng không đánh bại được người ta.  

Advertisement

“Tiểu mỹ nhân, chơi đùa với anh một chút nào.” Thấy Tống Tử Phong trầm mặc, Tần Hiếu Minh cũng biết hai người trước mắt cũng không lọt vào trong mắt ông ta. Anh ta lập tức yên lòng, ngang tàng ra tay, một trảo chụp về phía Thẩm Ngọc Nhu.  

Chân khí di động trong lòng bàn tay tản mát ra quang mang nhàn nhạt. Một trảo này của Tần Hiếu Minh đã dùng toàn bộ thực lực của anh ta, dù sao Thẩm Ngọc Nhu cũng có thực lực chân khí cảnh không khác bao nhiêu so với anh ta, không giống như Dương Lộ trước đây. Đến nỗi Đường Tuấn ở bên cạnh có phải cao thủ hay không, có thể đột nhiên ra tay hay không, Tần Hiếu Minh không hề ợ hãi chút nào. Có cực cảnh cao thủ như Tống Tử Phong tọa trấn, sự an toàn của anh ta vẫn sẽ được bảo đảm.  

Đường Tuấn cũng không có ý xuất thủ, anh nói với Thẩm Ngọc Nhu: “Ngọc Nhu, em ra tay đi.”  

Thẩm Ngọc Nhu tu luyện Cửu U Hàn Kinh, vừa vặn mượn cơ hội này để cho cô ấy luyện tay một chút.  

Thẩm Ngọc Nhu gật gật đầu, thân hình khẽ động, tránh thoát một trảo này của Tần Hiếu Minh.  

“Tiểu mỹ nữ, em trốn không thoát đâu.” Tần Hiếu Minh nhe răng cười một tiếng, lại vồ một cái. Một trảo này còn nhanh hơn trảo trước, trảo ảnh bay tán loạn, trong lúc mơ hồ có âm thanh mãnh hổ gào thét nơi núi rừng. Không gian trong phòng cũng không lớn, một trảo này liền vây khốn Thẩm Ngọc Nhu vào trong góc, muốn tránh cũng không thể tránh.  

Diệp Thanh Phương và Tề Lâm sắc mặt lập tức biến đổi, thầm nghĩ: “Không nghĩ tới Tần Hiếu Minh võ công cũng cao đến như thế.”  

Thẩm Ngọc Nhu cũng giật mình, cô mặc dù tu luyện đến chân khí cảnh, nhưng cơ bản đều là dựa vào tài nguyên của băng cung để nâng lên, chưa từng giao thủ qua với người khác. Dưới một trảo này, cô có chút bối rối mà đánh ra một đoàn sương mù xám xịt.  

“Chân khí ngoại phóng.” Tần Hiếu Minh khinh thường cười một cái: “Giao thủ cùng với tôi mà cô còn dám dùng chân khí ngoại phóng. Hừ, nhìn tôi xử lý cô làm sao đây.”  

Thẩm Ngọc Nhu cũng là chân khí cảnh tu vi giống như anh ta, anh ta đem lực lượng chân khí toàn thân tụ tập trên tay, mà Thẩm Ngọc Nhu lại chân khí ngoại phóng, mặc dù đoàn sương mù xám xịt kia nhìn có chút cổ quái, nhưng Tần Hiếu Minh lại không suy nghĩ nhiều, bởi vi có Tống Tử Phong ở bên cạnh.  

Ngay sau đó, Tần Hiếu Minh đã đâm vào bên trong đoàn sương mù xám xịt kia. Anh ta vừa định đánh tan làn sương mù cho Thẩm Ngọc Nhu một bài học, không nghĩ tới anh ta vừa sinh ra ý nghĩ này, liền phát hiện tay của mình không còn có chút cảm giác nào nữa.  

Ánh mắt anh ta nhìn qua, chỉ thấy nửa cánh tay của mình toàn bộ bị đông cứng lại! Một tầng băng mỏng bao trùm toàn bộ cánh tay, lập loè khác thường trông vô cùng lộng lẫy.  

“Chỉ là hàn băng chi thuật cũng muốn đối phó với tôi sao, phá cho tôi.” Tần Hiếu Minh hét lên một tiếng chói tai. Một tay khác của anh ta chụp vào cánh tay bị hàn băng đông cứng.  

“Hoa lạp.”  

Hàn băng nát.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi