CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Khẩu khí thật lớn, tôi xem cô giải quyết như thế nào.” Tần Hiếu Minh cười lạnh một tiếng. Anh ta chủ động mở cửa, trên mặt mang theo ý cười, có cảm giác gậy ông đập lưng ông: “Muốn thay bọn họ ra mặt thì đi vào đi.”  

Advertisement

“Chị Dương, bọn chúng đều có võ công.” Nhiễm Tiểu Lan nắm lấy tay Dương Lộc, có chút lo lắng nói.  

Dương Lộc vỗ vào bàn tay Nhiễm Tiểu Lan, trấn an nói: “Không có việc gì.”  

Advertisement

“Diệp tổng, cô gái này này khẩu khí thật lớn, nói muốn vì bọn họ ra mặt đấy?” Tiến vào phòng khách, Tần Hiếu Minh lập tức đóng cửa lại, trêu tức ngồi xuống đối diện Diệp Thanh Phương nói.  

“Diệp Thanh Phương, đưa hợp đồng đây.” Dương Lộc nói.  

Cô nhìn lướt qua một lượt bên trong phòng, chỉ thấy năm, sáu cô gái xinh đẹp đang run lẩy bẩy ngồi rót rượu cho mấy người bọn chúng. Quần áo của bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị xé rách một vài chỗ kín, có mấy người cả chiếc váy đều bị xé rách toạc ngắn đến sát đùi.  

“Dương Lộc, là cô à.” Cửa vừa mở ra, Diệp Thanh Phương liền thấy Dương Lộc, nhàn nhạt cười, trong nụ cười mang theo một chút sự đắc ý. Hai năm này hai người ở trên thương trường có không ít sự va chạm, gần đây nhất Diệp Thanh Phương đàm phán thành công mấy đơn đặt hàng lớn, một hai đơn đặt hàng trong đó chính là bị tập đoàn thanh nang giành lại, bây giờ lại đang ký kết với tập đoàn Hiếu Minh, nhất thời danh tiếng đang nổi như cồn. Trong lòng Diệp Thanh Phương khó tránh khỏi có chút đắc ý.  

“Diệp Thanh Phương, anh lại hèn hạ đến thế sao? Dụ dỗ nữ sinh viên, thật sự là bỉ ổi không từ thủ đoạn mà. Nếu lúc này anh hủy hợp đồng này đi thì tôi sẽ không truy cứu nữa.” Dương Lộc nghiêm mặt nói.  

“Mặt mũi của tổng giám đốc Dương thật là lớn, đáng tiếc Diệp Thanh Phương tôi không phải nhân viên của cô. Hơn nữa, những hợp đồng cũng là bọn họ tự nguyện ký, tôi không hề ép buộc bọn họ một chút nào, là do bọn họ ngu ngốc không đọc kỹ các điều khoản trong hợp đồng. Chuyện này coi như cô muốn truy cứu thì có thể làm gì, báo lên cảnh sát thì tôi cũng không sợ cô đâu.” Diệp Thanh Phương ngón tay gõ lên mặt bàn không hề sợ hãi một chút nào.  

Dương Lộc sắc mặt âm trầm.  

“Hóa ra cô chính là tổng giám đốc Dương của tập đoàn Thanh Nang.” Tần Hiếu Minh nghe được tên của Dương Lộc, ánh mắt sáng rực lên, nói: “Cô muốn cứu bọn họ cũng không phải không thể. Chỉ cần cô đồng ý uống với chúng tôi ly rượu này, tôi sẽ lập tức bảo Diệp Thanh Phương đem hợp đồng trả lại cho bọn họ,”  

Tần Hiếu Minh vừa nói chuyện vừa cầm trong tay một bình rượu mao đài, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Dương Lộc.  

Dương Lộc sắc mặt trắng nhợt. Rượu mao đài hơn năm mươi độ, tửu lượng của cô rất kém, nếu thật uống bình rượu này với Tần Hiếu Minh, trăm phần trăm sẽ say đến bất tỉnh nhân sự. Đến lúc đó Tần Hiếu Minh sẽ làm gì đối với cô thì có dùng đầu gối nghĩ cũng đoán ra được.  

“Chọn lựa như thế nào đây giám đốc Dương?” Diệp Thanh Phương cũng cười mỉa nhìn về phía Dương Lộc: “Yêu cầu nho nhỏ ấy của Tần tổng nếu cô đáp ứng, tôi lập tức đem hợp đồng trả lại cho bọn họ.”  

“Đường Nghiêu, Dương Lộc không phải hồng nhan tri kỷ của anh sao? Đáng tiếc hôm nay sẽ bị Tần Hiếu Minh đùa giỡn, hừ, sớm muộn cũng có một ngày anh cũng sẽ bị tôi đùa bỡn ở lòng bàn tay.” Diệp Thanh Phương thầm nghĩ trong lòng.  

Trong khoảng thời gian này sự nghiệp của anh ta đang trên đà phát triển rất tốt, đến cả tập đoàn thanh nang cũng đã từng thua thiệt trong tay anh ta, làm cho sự tự tin trong lòng Diệp Thanh Phương tăng lên cao hơn bao giờ hết. Hơn nữa lần này cũng đã xác định quan hệ hợp tác với Tần Hiếu Minh, thậm chí có cơ hội gặp mặt vị siêu cấp cường giả sau lưng Tần Hiếu Minh, bởi vậy sự e ngại mà Đường Tuấn lưu lại trong lòng anh ta trước đó cũng tiêu tan đi một chút.  

“Em có lỗi với chị.” Nhiễm Tiểu Lan gấp đến độ sắp khóc. Cô nghẹn ngào nói với Diệp Thanh Phương và Tần Hiếu Minh: “Tần tổng, Diệp tổng ta thay chị Dương uống bình rượu này.”  

Nói xong, cô liền đưa tay muốn đi cầm bình rượu mao đài kia.  

“Ba.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi