CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn ra quyền, lúc đầu quyền không có chút sức hút nào, sau đó bỗng nhiên tăng vọt, cuối cùng ngân sắc cự long đụng vào nhau.  

Sức mạnh mênh mông nổ tung tứ phía, thanh âm bộc phát như sấm. Đầu kia ngân sắc cự long phát ra long ngâm, sắc mặt đạo sĩ Trung Thanh biến đổi, ông ta cảm nhận sức mạnh của Đường Tuấn không hề kém mình chút nào, phảng phất có một loại vô tận.  

Giờ khắc này thành phố Hoa Hạ đều nghe được âm thanh như sấm.  

Nguyên Vô Địch không biết dùng bảo dược gì, hai tay vốn nổ tung vậy mà lại mọc ra. Anh ta nhìn thấy hư không chấn động, mắt lấp lánh mặt lộ ra ý cười, thấp giọng nói: “Ông nội ra tay rồi.”  

Trưởng Hải chân nhân nói: “Đạo nhân ra tay sẽ không có chút sơ hở nào. Có thể không giết tiểu tử kia cũng xem như dạy cho cậu ta một bài học.”  

Ánh mắt Nguyên Vô Địch hiện lên tia sáng. Một bài học cũng không đủ, anh ta hy vọng Đường Tuấn bị giết chết.  

“Ông nội, ông đừng lưu tình, giết anh ta đi.” Nguyên Vô Địch im lặng nắm chặt nắm đấm, lòng thầm mong muốn.  

Trong hư không, đạo sĩ Trung Thanh bị một quyền của Đường Tuấn chấn động đến mức khí huyết sôi trào, pháp lực trong cơ thể như bị phá hỏng.  

“Tiểu tử này thực sự mạnh, nếu như tôi giống như lời nói mà nể mặt, sợ sẽ ở lại đây.”  

Đạo sĩ Trung Thanh kinh ngạc không thôi. Vốn cho rằng sức mạnh của Đường Tuấn là do bí thuật nên sẽ không lớn, không nghĩ đến Đường Tuấn lại mạnh như vậy, hình như cũng không kém ông ta.  

“Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt.”  

Đạo sĩ Trung Thanh thi triển toàn bộ tu vi, nhưng phát hiện vẫn không làm gì được Đường Tuấn, thậm chỉ có chút gì đó bị Đường Tuấn đè áp lại, cuối cùng ông ta không thể không thừa nhận sức mạnh bên trong của Đường Tuấn.  

Bùm.  

Cuối cùng Đường Tuấn đánh một quyền vào hốc mắt của đạo sĩ Trung Thanh.  

Hốc mắt đạo sĩ Trung Thanh lập tức xuất hiện một cái dấu quyền.  

“Không đánh nữa.” Đạo sĩ Trung Thanh vội vàng hô ngừng.  

Đường Tuấn thu tay lại nói: “Thầy đừng để ý con, con vẫn chưa sử dụng hết toàn lực đâu?”  

Đạo sĩ Trung Thanh nghe thấy câu này, tức giận toàn thân run rẩy. Tiểu tử này quá khinh người rồi.  

“Con đừng kêu tôi là thầy, tôi không nhận nổi. Hơn nữa tôi cũng chưa dạy con gì cả.”  

Bình tĩnh nói ra. Chuyện thầy bị trò hành hung mà bị truyền ra thì sẽ rất mất mặt nên ông ta phải phủ nhận danh phận này trước. Hơn nữa ông ta thực sự chưa dạy được gì cho Đường Tuấn, một tiếng thầy này thật hổ thẹn.  

Thấy Đường Tuấn vẫn còn do dự, đạo sĩ Trung Thanh buông tay xuống nói: “Cậu và tôi cùng là người của địa cầu, gọi nhau là anh em đi cho tiện. Tôi tên Nguyên Thanh.”  

“Được, anh Nguyên Thanh.”  

Đường Tuấn gọi có chút ngập ngừng. Thầy lại biến thành anh em, loại chuyện này chắc không có ai tin.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi