CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp đó, Đường Tuấn nói chuyện Ma tộc Hắc Ám sắp xâm lấn trái đất cho Nguyên Thanh. Nguyên Thanh phẫn nộ nói: “Nếu là những Ma tộc Hắc Ám thuần khiết giữa vũ trụ, địa cầu còn kiêng kị vài phần, một Ma Tộc tinh vực xa xôi, cũng dám ra tay với địa cầu sao?”  

“Cậu định khi nào về địa cầu, anh sẽ đưa cậu cùng về.”  

Hai người sau khi thương lượng một hồi, cuối cùng Đường Tuấn quyết định xử lý xong chuyện Phá Quân Doanh sẽ cùng trở về địa cầu.  

“Đi thôi, chúng ta nên đi ra rồi.” Nguyên Thanh dẫn Đường Tuấn, chuẩn bị rời khỏi Tinh Lam. Dĩ nhiên ông ta cũng cảnh báo một chút, tuyệt đối không nói chuyện hai người từng có tình nghĩa thầy trò, nhất định chỉ muốn gọi nhau là anh em, nếu không thì quá mất mặt.  

“Đã kết thúc rồi sao? Xem ra thực lực của hai người chênh lệch quá lớn.” Ở bên ngoài, Trưởng Hải chân nhân vuốt râu nói.  

Nguyên Vô Địch cười đắc ý, nói: “Ở Man Hoang ông nội gần như vô địch, anh ta có thể tiếp được một chiêu cũng coi như có thể kiêu ngạo rồi.”  

Ầm ầm.  

Hư không lại chấn động kịch liệt, đạo sĩ Trung Thanh đi ra từ hư không.  

“Ông nội, ông đã khỏe lại rồi sao?” Nguyên Vô Địch nhìn thấy Đạo sĩ Trung Thanh, thất thanh nói.  

“Đạo nhân, ông đã thoát khỏi vây khốn rồi.” Đám người Trưởng Hải chân nhân cũng kinh ngạc nói.  

Nguyên Thanh gật đầu, nói: “Lần này nhờ vào Đường Tuấn.”  

Nguyên Vô Địch cười nói: “Xem ra ông nội đã giết cậu ta, nhờ bảo vật trên người anh ta mà thoát khốn.”  

Trưởng Hải chân nhân cũng cười, xem ra Đường Tuấn này cũng không ít bảo vật. Chẳng qua có thể giúp Đạo sĩ Trung Thanh thoát khốn xem như chết cũng không vô ích.  

Đạo sĩ Trung Thanh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh như băng nói: “Sau này ai còn dám nói như vậy, tôi sẽ giết người đó.”  

“Đường đệ, để cậu phải chê cười rồi.” Nguyên Thanh nhìn ra sau, lúc này Đường Tuấn mới xuất hiện.  

Nghe thấy cách gọi, nhìn Đường Tuấn không tổn hại gì, sắc mặt Nguyên Vô Địch trở nên khó coi. Ông nội không những không giết, còn gọi cậu ta là anh em, đây chẳng phải nói vai vế mình thấp hơn cậu ta hai thế hệ sao.  

“Sau này, lời của Đường Tuấn cũng như lời của tôi.” Đạo sĩ Trung Thanh trầm giọng nói.  

“Ông nội, dựa vào gì chứ?” Nguyên Vô Địch không cam tâm.  

Đạo sĩ Trung Thanh nói: “Dựa vào tu vi của cậu ấy, tất cả mọi người ở đây không ai có thể địch lại cậu ấy.”  

“Không phải có ông nội sao?” Nguyên Vô Địch nói khẽ.  

Bộp.  

Đạo sĩ Trung Thanh trực tiếp đánh Nguyên Vô Địch một cái bạt tay, sau đó nói: “Cùng là người từ địa cầu, vậy mà lại giết lẫn nhau sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi