*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuấn đứng dậy, hướng về phía cửa, đám thanh niên đi theo Phương Nguyên Minh đồng thời giật mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở chút nào.
Phương Vũ lại không nhận ra loại dị thường này, cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Đường Tuấn, nói: “Vừa rồi không phải anh khinh thường nhà họ Phương tôi sao? Còn bây giờ thì sao?”
Bốp Bốp.
Anh ta còn chưa dứt lời, hai cái bạt tai đã tát vào mặt anh.
Phương Vũ không thể tin được nhìn Phương Nguyên Minh, nói: “Cậu chủ Phương, người đây là?”
Phương Nguyên Minh sắc mặt xanh mét. Đã từng thấy muốn chết, chưa từng thấy qua tìm đường chết như này. Người trước mắt này là ai, đây chính là sự tồn tại được chú ba của anh xưng là có thể địch lại đấng chí tôn, nhìn về phía toàn bộ nhà họ Phương, chỉ sợ chỉ có anh trai của anh mới có thể địch nổi.
Đường Tuấn nhìn về phía Phương Nguyên Minh, nói: “Anh muốn tôi cho anh một lời giải thích?”
Phương Nguyên Minh khom lưng, cung kính nói: “Không dám.”
Đường Tuấn nói: “Tôi giết anh ta, anh có ý kiến gì không?”
Phương Nguyên Minh nói: “Tiên sinh xin tha mạng.”
Phương Vũ thấy thế, nhất thời biết mình gây họa, Đường Tuấn tuyệt đối là tồn tại anh không thể trêu vào. Anh ta phốc một tiếng trực tiếp quỳ xuống, nói: “Cậu chủ Phương, tha mạng.”
Đường Tuấn vung tay lên, Phương Vũ liền ngã trên mặt đất, không có bất kỳ máu tươi nào chảy ra, nhưng sức sống trong cơ thể đều bị chặt đứt.
Mí mắt Phương Nguyên Minh nháy lên. Anh cũng có thể phất tay đoạt mạng người, nhưng nếu giống như Đường Tuấn, anh tự nhận mình không thể làm được.
“Không hổ là chí tôn cấp cao thủ, chỉ là người này rốt cuộc là ai? Tại sao phải đứng đầu tập đoàn Thiên Thanh?” Phương Nguyên Minh trong lòng nghĩ, vẻ sợ hãi trên mặt càng rõ ràng.
“Tôi là Đường Tuấn.” Đường Tuấn nói.
Phương Nguyên Minh trong lòng lộp bộp một chút, thất thanh nói: “Đường thiên nhân.”
Năm đó Đường Tuấn đánh bại Long Vương, trấn Vu Môn trước hang Thần Nông, lấy tư thế cô đơn siêu sừng sững trên đỉnh núi Hoa Hạ, được xưng là thiên nhân. Phương Nguyên Minh lúc ấy cũng là tâm hi vọng, cho nên nghe được tên Đường Tuấn, thì lập tức kêu lên.
Những công tử khác cũng nhao nhao cúi đầu, hô: “Đường thiên nhân.”
“Nhà họ Phương nên làm như thế nào, không cần tôi phải nói đi?” Đường Tuấn nói.
Phương Nguyên Minh cười khổ một tiếng, nói: “Nguyên Minh hiểu rõ.”
“Vậy thì giải tán đi.” Đường Tuấn khoát tay áo.
Phương Nguyên Minh mang theo một đám công tử rời đi.