*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương Nguyên Minh trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này tôi không làm chủ được, tôi muốn lập tức trở về nhà họ Phương, hỏi ý kiến của anh trai tôi.”
Những người khác cũng gật đầu. Bất luận là thân phận Đường Tuấn, hay là tu vi hiện giờ của anh, đều đủ khiến đấng chí tôn coi trọng.
Nhà họ Phương, trong một biệt viện.
Phương Đạo Tuyền cùng một nam nhân trẻ tuổi ngồi thưởng trà, hương trà nhàn nhạt tràn ngập.
Phương Đạo Tuyền rằng là cao thủ thứ hai nhà họ Phương, nhưng ở trước mặt thanh niên này, ông lại có vẻ có chút câu nệ, thậm chí sợ hãi. Bởi vì thanh niên này chính là nền tảng sự nổi lên của nhà họ Phương, Phương Nguyên Thái, một trong sáu đại chí tôn của Hoa Hạ!
Phương Đạo Tuyền trong lòng có chút thấp thỏm, ông vừa mới nói với Phương Nguyên Thái chuyện gặp phải ở câu lạc bộ Minh Nguyệt, vốn tưởng rằng Phương Nguyên Thái sẽ khiếp sợ, ít nhất sẽ biểu hiện hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Phương Nguyên Thái bình tĩnh như một hồ nước sâu.
Rất lâu sau, Phương Nguyên Thái mới mở miệng nói: “Chú ba, chú có biết tu hành gian nan không?”
Phương Đạo Tuyền gật đầu, ông có thể đạt tới cảnh giới hiện giờ, ngoại trừ nguyên nhân địa cầu cùng với bản thân ông không ngừng khổ tu ra, nguyên nhân chủ yếu nhất là Phương Nguyên Thái vì ông cung cấp đủ các loại dược liệu cùng công pháp, tiết kiệm thời gian ông tích lũy.
Phương Nguyên Minh lại lắc đầu, nói: “Chú Ba, chú không hiểu.”
Phương Đạo Tuyền giật mình, Phương Nguyên Minh tiếp tục mở miệng, nói: “Năm đó con nuốt vào dị quả, trải qua cửu tử nhất sinh mới tái tạo kinh mạch, có được điểm khởi đầu cao hơn rất nhiều người. Nhưng mặc dù như vậy, tu hành vẫn như cũ vô cùng gian nan, từ cảnh giới Nguyên Đan đến cảnh giới Nguyên Anh, con dùng thời gian gần hai năm, sau đó dùng thời gian một năm mới đạt tới cảnh giới hiện giờ.”
Phương Đạo Tuyền không khỏi sinh lòng kính nể, ông quật khởi có công lao của Phương Nguyên Thái, nhưng Phương Nguyên Thái quật khởi lại hoàn toàn là dựa vào chính mình.
Phương Đạo Tuyền nói: “Nguyên Thái con là thiên tài chân chính.”
Phương Nguyên Minh nói: “Vâng, mọi người đều nói con là thiên tài, con cũng cảm thấy thiên phú của mình rất tốt.”
Phương Đạo Tuyền trong lòng nghi hoặc, ông không rõ Phương Nguyên Thái vì sao lại nói những lời này.
Phương Nguyên Thái kiêu ngạo nói: "Thậm chí là một thiên tài như cháu cũng phải tốn một khoảng thời gian rất lâu mới có thể đạt được tu vi như bây giờ. Nhưng lúc này chú lại chạy đến nói với cháu rằng có một kẻ chỉ tùy tiện tu luyện thôi nhưng tu vi cũng có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, chú làm tôi thấy sự khổ luyện bao lâu nay của cháu chẳng phải quá vô tích sự rồi!"
Phương Đạo Tuyền giật mình.
Phương Minh Thái nói tiếp: "Đừng nói đến chuyện cảnh giới tu vi cao nhất, hãy nói đến cao thủ trong bảng xếp hạng thiên tài. Thực lực hiện tại của chú ba cũng đủ để xếp vào bảng xếp hạng thiên tài rồi, vậy cháu hỏi chú ba này, chú ba đã tu luyện được bao lâu rồi."
Phương Đạo Tuyền nói: "Chú đã tu luyện gần năm năm."
Phương Minh Thái nói: "Đúng vậy. Nếu cháu không nuốt những dị quả, tu vi của cháu cũng không cao bằng chú ba đâu. À mà chú ba, chú còn cho rằng cảnh giới tu vi cao nhất vô dụng nữa hay không? Chú cho rằng các cao thủ trong bảng xếp hạng thiên tài có thể đột phá chỉ trong một đêm hay không?"
Giọng anh ta càng lúc càng trở nên nghiêm