CHIẾN THẦN THÁNH Y

Khi Khúc Tĩnh nghe vậy, lông mày của cô ấy nhíu lại, nói một cách bất mãn: "Cứ như thể anh có thể can thiệp. Không phải anh cũng là Nguyên Anh Cảnh giống như chúng tôi sao? Xì.”  

Trên đường đi, Đường Tuấn cũng như bọn họ, chỉ có thể chạy chứ không thể bay. Trong tận đáy lòng, Khúc Tĩnh đã mặc nhận Đường Tuấn là Nguyên Anh Cảnh.  

Mộc Hạo cũng lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Dược Đường, để tôi nhắc lại lần nữa. Mặc dù trong cổ động có rất nhiều bảo vật, nhưng không phải thứ chúng ta có thể đụng vào. Bốn người trên, bất cứ một người nào trong đó đều có thể giết chết tất cả chúng ta."   

Anh ta cũng tức giận. Suốt chặng đường Đường Tuấn cư xử khá khiêm tốn, tại sao lúc này lại nói những lời không biết trời cao đất dày như thế.  

Đường Tuấn dường như không nghe thấy, tự mình đi về phía trước.  

Thấy vậy, trong mắt Khúc Tĩnh hiện lên vẻ khinh thường, không nói thêm lời nào nữa.  

Những người xung quanh đang chờ đợi giống như Mộc Hạo cũng nhìn thấy hành động của Đường Tuấn.  

"Đây là ai, to gan như vậy. Mộc Hạo, anh ta đi cùng các người sao, lẽ nào các người không nói cho anh ta biết?"  

"Sư huynh của tôi đã nói với anh ta từ lâu rồi, ai biết thanh niên này lại cảm thấy bản thân mình rất ngầu, quả quyết muốn đi vào trong ngay lúc này."  

"Đúng là chán sống."  

"Cổ động ở trên đỉnh núi, không có tu vi Hóa Thần Cảnh chỉ có thể đi bộ lên núi. Khi lên tới đỉnh núi, đám người Hạ Nam Phi đã phân được thắng bại rồi."  

Khi mọi người đang nói chuyện, Đường Tuấn đã đi đến chân núi của cổ động. Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thân hình lơ lửng trên không và nhanh chóng bay về phía Cổ động.  

Nhìn thấy cảnh này, tất cả những người nãy giờ chế nhạo Đường Tuấn đều thất kinh.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Khúc Tĩnh cũng tái nhợt đi, cô ta lẩm bẩm: "Hóa ra anh ta cũng là Hóa Thần Cảnh!"  

Vẻ mặt Mộc Hạo cũng có chút không tin, trong lòng tự nhiên thấy sợ.  

Vừa rồi bọn họ thực sự đã giễu cợt một tu sĩ Hóa Thần Cảnh. Nếu Đường Tuấn truy cứu, môn phái sau lưng bọn họ sẽ không thể giữ bọn họ lại được nữa.  

"Hừm. Rõ ràng là Hóa Thần Cảnh, vậy mà dọc đường còn bắt chúng ta ra tay bảo vệ anh ta. Người này thật không biết xấu hổ." Khúc Tĩnh ngơ ngác một lúc, sau đó tức giận nói.  

Nét mặt của Mộc Hạo có chút kỳ lạ, suốt chặng đường Đường Tuấn cũng chưa từng nhắc tới cảnh giới tu vi của mình. Việc nghĩ rằng Đường Tuấn là Nguyên Anh cảnh chỉ là suy đoán của riêng họ. Nói thật, không thể trách đối phương được.  

Mộc Hạo nhìn theo bóng dáng của Đường Tuấn đang tiến đến Cổ động, tự nhủ: "Nhưng cho dù anh là Hóa Thần Cảnh, muốn giành được cổ động sợ là không thể."  

"To gan, ai cho anh lên đây?"  

Đúng lúc này, một giọng nói từ trên trời vang lên, một đạo kiếm khí sắc bén trên không giáng xuống, giống như sao băng rơi, nhắm mục tiêu vào Đường Tuấn.  

Đường Tuấn giơ tay, triệt tiêu luồng kiếm khí đó. Thân người anh dừng lại giữa không trung, trong bốn người đang giao đấu không xa trên đầu anh, người vừa ra tay chính là người đàn ông dùng kiếm trong số đó.  

“Một chút tu vi mà cũng dám lên.” Người đàn ông chế nhạo.  

Anh ta nhìn ba người còn lại và nói: "Ba vị, xem ra uy nhiếp của chúng ta chưa đủ làm anh ta sợ, có người muốn cướp cổ động trước mắt chúng ta kìa."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi