CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Giết!” Một người phụ nữ mặc váy đỏ đầy sát khí nói, trong tay cầm một khẩu súng lớn.  

"Không biết tự lượng sức." Một người đàn ông mặc áo choàng trắng nói.  

Trong lúc nói chuyện, bốn người họ không còn giao chiến nữa, trầm mặc nhìn Đường Tuấn, nghe giọng điệu này, bọn họ căn bản không hề để ý tới Đường Tuấn.  

Đúng lúc này, một thanh niên trong đám người đó đứng ra, nheo mắt nhìn Đường Tuấn hỏi: “Cậu là Dược Đường?”  

Ba người còn lại cũng hơi sững sờ: "Hạ Nam Phi, anh biết anh ta sao?"  

Vốn dĩ thực lực của Hạ Nam Phi cao hơn bọn họ rất nhiều, nếu bây giờ chỉ dựa vào một Hóa Thần Cảnh, tình thế sẽ nghiêng về một bên, cổ động coi như vô duyên với bọn họ rồi.  

Mà người vừa lên tiếng chính là Hạ Nam Phi. Ngoại hình và khí tức của Đường Tuấn Phi Tinh Viện đã sớm gửi qua cho anh ta biết rồi, ngay khi vừa nhìn thấy Đường Tuấn thì anh ta đã lập tức nhận ra.  

Hạ Nam Phi cười khẩy, nói: "Anh ta còn không đáng để tôi biết đến, nhưng mà, anh ta đã giết chết em gái tôi."  

"Cái gì? Dám giết em gái của Hạ Nam Phi, tên này đúng là đang muốn chết mà." Mấy người thất thanh nói.  

Hạ Nam Phi nhìn ba người kia, anh ta trầm giọng: "Bạch Lương, Đoan Mộc Nhuệ, Nhiêu Kỳ La, giao người này cho tôi, các người có ý kiến ​​gì không?"  

Đoan Mộc Nhuệ, người đang cầm thanh kiếm, nói: "Đương nhiên là được, mối thù giết em gái không đội trời chung, cơ hội này đương nhiên bọn tôi sẽ thành toàn cho anh."  

Cô gái duy nhất trong số đó là Nhiêu Kỳ La cũng lãnh đạm nói: "Hạ Nam Phi, mặc dù tôi với anh là đối thủ, nhưng tôi và Hạ Nam Dung cũng có chút giao tình. Nếu hôm nay anh không thể báo thù được cho cô ấy, tôi sẽ tự mình ra tay."  

Người đàn ông cuối cùng là Bạch Lương cũng cất giọng nói, "Hạ Nam Phi, anh cứ ra tay trước đi. Bọn tôi sẽ không thừa nước đục thả câu, đợi khi anh giết được anh ta ra, chúng ta sẽ đấu lại một trận đàng hoàng, xem ai có thể lấy được cổ động."  

Đoan Mộc Nhuệ nói: "Không sai, chỉ có Hạ Nam Phi anh mới có tư cách giao chiến với bọn tôi, đương nhiên bọn tôi sẽ đợi anh. Những tên vô danh tiểu tốt khác còn không xứng để bọn tôi liếc mắt nhìn."  

Hạ Nam Phi chắp tay chào ba người họ, tỏ lòng biết ơn.  

Sau đó anh ta nhìn Đường Tuấn và nói: "Bản thân anh tự đi chết, hay là để tôi ra tay?"  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Quả nhiên là anh em ruột, bá đạo như nhau."  

Ở dưới chân núi, Khúc Tĩnh, Mộc Hạo và những người khác tự nhiên nghe thấy những lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.  

“Vãi, người đó thật sự đã giết em gái của Hạ Nam Phi à, nếu Hạ Nam Phi biết chúng ta đi cùng anh ta, không biết có bị liên lụy hay không.” Khúc Tĩnh trầm ngâm, không khỏi suy nghĩ.  

Sắc mặt của Mộc Hạo tối sầm lại, anh ta nói: "Nếu cậu chủ Hạ Nam Phi truy cứu, e rằng sẽ gặp chút phiền phức, sớm biết anh ta giết Hạ Nam Dung, thì dù thế nào cũng không cho anh ta đi chung với bọn mình đâu."  

Trong mắt hai người, Đường Tuấn đã chết rồi. Họ đang suy nghĩ cách giải quyết hậu quả và loại bỏ mối quan hệ của họ với Đường Tuấn.  

"Nghe nói anh đã dùng pháp lực đập nát Nguyên Anh và sinh mệnh của em gái tôi. Tôi vừa tu luyện được một công pháp tên là Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn, anh cũng trải nghiệm thử một chút đi."  

Hạ Nam Phi vừa nói vừa nâng lòng bàn tay lên, một vòng ánh sáng màu xám mờ ảo bao quanh tay anh ta, ánh sáng cho người ta cái cảm giác chết chóc thất bại, giống như muốn tiêu diệt mọi thứ.  

Anh ta dùng lòng bàn tay vỗ vào đầu Đường Tuấn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi