CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Cậu Dược, xin lỗi."  

Qua Thiên Hòa thầm nghĩ trong lòng. Sau đó ông ta nói với Quý Đồng: "Cậu Dược đã đến thành Hỏa Nhai."  

"Thành Hỏa Nhai. Đó là thái ấp của thập tam điện hạ, xem ra cậu ta có ý định dựa dẫm thập tam điện hạ rồi." Quý Đồng đứng dậy, nhìn về một hướng nào đó, trầm giọng nói.  

“Thả họ ra.” Qua Thiên Hòa rít lên.  

Quý Đồng vỗ tay nói: "Tất nhiên."  

Ông ta gọi một tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ đến, nói "Nhốt họ lại trước, đợi tôi bắt được Dược Đường về, rồi cùng nhau xử lý."  

Nói xong, Quý Đồng biến thành một luồng sáng rồi lao vụt đi, hướng đó chính là thành Hỏa Nhai.  

Qua Thiên Hòa thấy vậy, không khỏi cảm thấy hổ thẹn và buồn bã. Sử thành chủ cũng thở dài, nói: "Thầy Qua, chuyện này không thể trách ông."  

Ai có thể ngờ được ra một thầy thuốc nổi tiếng ở phủ Bạch Phong như Quý Đồng lại dùng thủ đoạn đê hèn này.  

Lúc này, Đường Tuấn cũng đang trên đường tới.  

Quy tắc không gian của Chu Tước tinh vực quá mạnh nên tạo ra truyền tống trận càng thêm khó khăn, chỉ một số thành phố lớn mới có truyền tống trận. Trên đường từ thành Hồng Dương đến thành Hỏa Nhai, không hề có một truyền tống trận nào. Đường Tuấn chỉ còn cách bay đến.  

Vì đang bị thương nên anh bay rất chậm, chỉ bằng một nửa tốc độ tối đa. Trong hai ngày, Đường Tuấn mới bay được chưa đến một phần mười quãng đường. Điều duy nhất khiến Đường Tuấn yên tâm chính là vết thương linh hồn của anh đã đỡ hơn rất nhiều, anh dần dần cảm nhận được sự tồn tại của sinh vật giống rồng đó.  

“Tiểu Kim là thần linh trong huyệt Thái Dương. Xem ra Tiểu Thanh có liên quan đến linh hồn.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.  

Anh gọi con dị thú màu vàng trong huyệt Thái Dương của mình là Tiểu Kim, và sinh vật giống rồng trong linh hồn anh là Tiểu Thanh. Về phần hai con dị thú này cụ thể là cái gì, hiện giờ Đường Tuấn vẫn không biết.  

Đột nhiên, sắc mặt Đường Tuấn bỗng thay đổi.  

Anh nhận được truyền tin từ Sử thành chủ.  

Thật lâu sau, trong mắt Đường Tuấn dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.  

“Quý Đồng.” Đường Tuấn đọc cái tên này lên, mang theo một luồng sát khí.  

Bây giờ anh hận không thể quay lại thành Hồng Dương giết ông ta, nhưng anh cũng biết với tình trạng hiện tại của mình, quay về chỉ có thể chết mà thôi.  

Đường Tuấn không dám do dự, vội vàng đến thành Hỏa Nhai. Với tu vi của Quý Đồng, e rằng sẽ sớm đuổi kịp anh. Thầy thuốc rất mẫn cảm với hơi thở, đặc biệt là một thầy thuốc như Quý Đồng đã bắt đầu nghiên cứu về linh hồn, chỉ cần bị ông ta đuổi kịp, muốn trốn thoát cũng rất khó.  

“Phải nghĩ ra cách mới được.” Đường Tuấn lo lắng.  

Đột nhiên nét mặt anh thay đổi, sau đó lao xuống dãy núi bên dưới.  

"Thử xem. Nếu không với tốc độ của mình, sớm muộn gì cũng bị ông ta đuổi kịp." Ánh mắt Đường Tuấn dần dần trở nên kiên định.  

Không lâu sau, anh bắt được một con vượn rừng. Loại vượn này được gọi là Ma Thủy Hầu, đa phần tu vi đều là Nguyên Anh Cảnh.  

Anh tìm một sơn động, dùng pháp lực khống chế Ma Thủy Hầu, phong ấn mọi tri giác. Sau đó, Đường Tuấn ngưng tụ sức mạnh của mình thành cây kim, lần lượt đâm vào các huyệt đạo khác nhau của Ma Thủy Hầu này.  

Khi Đường Tuấn tiếp tục châm kim, khí tức của Ma Thủy Hầu không ngừng thay đổi, có phần giống với Đường Tuấn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi