CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người của Đại Diễn Thánh mới là mục tiêu của tôi, tốt nhất anh vẫn nên tránh ra cho tôi đi.”  

Song chủy xà nha trong tay của Thiên Tà Tử xuyên qua không gian, đâm thẳng vào mặt của Đường Tuấn.  

Đường Tuấn vươn tay ra giống như là chuẩn bị dùng bàn tay để bắt lấy nhát đánh này.  

“Hỏng bét! Đừng dùng tay tiếp lấy chứ, cặp dao găm kia là Tà Binh đó!”  

Nhìn thấy cảnh này, Thái Hạo hét lớn lên. Lúc này, trong lòng anh ta không khỏi có chút tự trách, tự trách chính mình không có nhắc nhở với Đường Tuấn trước phải chú ý tới song chủy xà nha kia. Nhưng lúc này đã quá trễ rồi.  

Thiên Tà Tử nhe răng cười nói: “Ngu xuẩn.”  

Trước kia Tài Hạo cũng muốn tay không mà nhận xà nha mới có thể thua nhanh như vậy, nhưng hiện tại tên gia hỏa này cũng muốn làm như vậy. Phải biết Thái Hạo hiện tại đã là người của Đại Diễn Thánh, ngay cả anh ta cũng không làm được, vậy mà kẻ trước mặt lấy đâu ra dũng khí mà làm vậy chứ.  

Thiên Tà Tử cũng không có ý định nương tay, anh ta dùng hết sức thi triển xà nha.  

Một luồng khí tức kỳ lạ tràn ra từ song chủy xà nha và tấn công đến Đường Tuấn. Khóe miệng Thiên Tà Tử nhếch lên tia giễu cợt, e rằng tên gia hỏa này thậm chí còn không thể chịu được khí tức của Tà Binh.  

Đường Tuấn khẽ nhíu mày.  

Đây chính là Tà Binh sao? Nó thực sự có thể ảnh hưởng một chút đến tinh thần của mình à.  

Tất nhiên, nếu nói ảnh hưởng thì cũng có một chút phóng đại. Khí tức của Tà Binh khiến cho Đường Tuấn cảm giác giống như gió thoảng ở trên mặt, làm anh có chút ngứa ngáy, ngoài ra thì không có gì khác.  

Đinh một tiếng nhức tai, song chủy xà nha đâm thẳng vào nắm đấm của Đường Tuấn.  

Nụ cười của Thiên Tà Tử bỗng nhiên cứng đờ lại, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không thể tin được. Anh ta chỉ nhìn thấy Đường Tuấn lấy nắm đấm chống đỡ song chủy xà nha, trong khi chủy thủ sắc bén đó vẫn không làm đứt da của Đường Tuấn. Không chỉ vậy, Đường Tuấn còn vươn tay khác ra, nắm lấy song chủy xà nha kia, nắm chặt tay khiến song chủy xà nha phát ra âm thanh xoạt xoạt.  

Khi Đường Tuấn buông tay ra, song chủy xà nha đã vặn vèo thành vòng trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ Tà Binh ban đầu nữa.   

“Cái này, cái này.” Giọng nói của Thiên Tà Tử đột nhiên run rẩy lên.  

Thậm chí xà nha Tà Binh đều có thể giết chết Động Hư cảnh mà thực sự lại bị tên gia hỏa này bóp thành dáng vẻ như thế này. Tên giả hỏa này là cảnh giới Hợp Thể sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi