CHIẾN THẦN THÁNH Y

Thái Hạo nhìn cảnh tượng ở trên bầu trời, tâm trạng vô cùng phức tạp.  

Thì ra đây mới là sức mạnh thực sự của anh sao?  

Khi Tô Minh Thao bảo nếu anh ta có gặp phiền phức gì thì có thể tìm Đường Tuấn để xin giúp đỡ, Thái Hạo đã rất tức giận, còn cảm thấy ngoài y thuật lợi hại ra thì sức mạnh tu vi của Đường Tuấn chắc chắn sẽ không bằng Đại Diễn Thánh thể như mình.  

Nhưng lúc này, Thái Hạo mới nhận ra mình đã rất sai lầm.  

“Thì ra sư phụ đã biết rõ thực lực của anh ta từ lâu rồi.” Thái Hạo thở dài trong lòng.  

Nếu như anh ta không đi con đường riêng của mình, mà đi cùng với Đường Tuấn có phải các sư đệ, sư muội của anh ta vẫn có thể còn sống không?  

Hối hận bao trùm anh ta giống như thủy triều.  

Trên bầu trời, Thiên Tà Tử vẫn mang vẻ mặt không thể tin được. Anh ta nhìn xà nha Tà Binh trong tay của mình bị vặn thành vòng tròng, trong lòng chấn động đến cực điểm. Làm sao một người Hợp Thể Cảnh Hậu Kỳ lại có thể có thực lực này chứ?  

Đường Tuấn rút tay về, hơi nhíu mày nói: “Đây chính là Tà Binh sao? Xem ra cũng không mạnh lắm.”  

Tà Binh sẽ hấp thụ tất cả các loại oán khí mà hình thành, mạnh hơn nhiều so với những Thần Binh cùng cấp bậc. Đường Tuấn vốn tưởng rằng song chủy Tà Binh này sẽ có thể khiến anh dùng một nửa sức lực của mình, nhưng kết quả anh vừa mới dùng một phần ba sức lực thì Tà Binh lại thành ra dáng vẻ như thế này.  

Ngay khi Đường Tuấn vừa nói ra lời nay, Thái Hạo và Thiên Tà Tử đều cảm thấy không nói nên lời nữa.  

Tà Binh không mạnh sao, anh ta có nghiêm túc không vậy? Rõ ràng là anh ta mạnh mẽ đến mức nào nữa chứ?  

Đường Tuấn lập tức bóp nát song chủy xà nha, toàn bộ ý chí chiến đấu trong lòng của Thiên Tà Tử đều tiêu tan. Có thể trở thành anh cả của Tà Tông thì đương nhiên ánh mắt của Thiên Tà Tử sẽ không tồi, lúc này anh ta cũng hiểu được mình chắc chắn không phải là đối thủ của anh. Không chút do dự, Thiên Tà Tử liền xoay người bỏ chạy.  

“Tên gia hỏa này quá mạnh, e rằng chỉ có tên biến thái Tần Thiên kia mới có thể đánh lại anh ta.” Thiên Tà Tử nói thầm trong lòng.  

Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhanh chóng nắm lấy cả người của Thiên Tà Tử. Bàn tay của anh ta dường như xuyên qua khoảng cách không gian, đánh một đấm vào lưng của Thiên Tà Tử.  

Mặc dù ở trong núi Vạn Thần không thể dịch chuyển được, nhưng đối với Đường Tuấn mà nói thì vận dụng loại thủ đoạn trong không gian nhỏ này cũng không khó khăn gì.  

Nổ bùng một tiếng, Thiên Tà Tử sững người một lúc, rồi sau đó dùng tốc độ nhanh hơn để bay ra ngoài, máu tươi phun lên trời cao, khí tức lập tức uể oải. Nhưng Thiên Tà Tử cũng không dám dừng lại, ngược lại lại dựa vào lực tấn công lần này của anh mà bỏ chạy.  

Mặc dù Thiên Tà Tử làm việc rất tàn nhẫn, nham hiểm, nhưng anh ta cũng đủ tàn nhẫn với chính mình.  

Khi Đường Tuấn đang chuẩn bị tiếp tục ra tay tấn công tiếp, Thái Hạo ở phái dưới đột nhiên hét to lên: “Bác sĩ Dược, làm ơn xin hãy dừng tay lại được không?”  

Đường Tuấn hỏi: “Tại sao chứ?”  

Ánh mắt Thái Hạo lộ ra vẻ hung ác, nói: “Thiên Tà Tử đã giết chết các sư đệ sư muội của tôi, tôi muốn tự tay báo thù cho bọn họ.”  

Trong ánh mắt của anh ta còn mang theo không nỗi chấp niệm không cam lòng.  

Đường Tuấn bỗng giật mình, nhìn Thái Hạo một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Được rồi. Vậy thì tùy anh xử lý anh ta đi.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi