CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cảm ơn.” Thái Hạo chân thành nói.  

Thái Hạo lại nói: “Tôi còn có một chuyện nữa muốn làm phiền bác sĩ Dược. Ở phía trước cách đây không xa là nơi Truyền thừa chi địa của Đại Diễn Các tôi. Tôi muốn nhờ bác sĩ Dược giúp cướp lấy lại. Về phần thù lao, nếu như tôi lấy lại được quyền thừa kế của Đại Diễn Thánh thể, tôi có thể chia sẻ cho bác sĩ Dược cùng hưởng.”  

Bây giờ đến lượt đám người của Thu Linh ngạc nhiên nhìn Thái Hạo. Chuyện thừa kế Đại Diễn Thánh Thể có liên quan đến tương lai của Đại Diễn Các, vậy mà Thái Hạo lại sẵn sàng chia sẻ, thật sự có chút không hợp lý lắm.  

Tuy nhiên lúc này Thái Hạo lại không nghĩ như vậy. Không chỉ bởi vì Tô Minh Thao đã nhắc nhở, mà quan trọng hơn là anh ta đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Đường Tuấn càng khiến Thái Hạo có linh cảm có lẽ đây không phải toàn bộ sức lực của Đường Tuấn. Cơ nghiệp của Đại Diễn Thánh Thể quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng nếu vì chuyện này mà có thể kết bạn với Đường Tuấn thì tất cả mọi thứ đều xứng đáng cả.  

“Bác sĩ Dược, anh cảm thấy thế nào?” Ánh mắt Thái Hạo đầy mong đợi nhìn Đường Tuấn, thận trọng hỏi.  

Đường Tuấn suy tư một lát, rồi nói: “Có thể.”  

Qủa thực chuyện thừa kế Đại Diễn Thánh Thể có một nguồn tham khảo hữu ích cho anh.  

Khuôn mặt của Thái Hạo đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, anh ta cảm thấy mình đã kiếm lời được bằng chuyện dùng thừa kế Đại Diễn Thánh thể đổi lấy bằng với Đường Tuấn.  

Anh ta chống người lên nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ đưa anh đến chỗ truyền thừa chi địa.”  

Khi Thái Hạo đưa đám người của Đường Tuấn đến nơi truyền thừa chi địa của Đại Diễn Các, các học trò của Tà Tông vẫn chưa rời đi.  

Nhìn thấy Thái Hạo quay trở lại, một vài học trò của Tà Tông chế nhạo nói: “Đây không phải là anh cả của Đại Diễn Các, Thái Hạo sao? Làm sao, cậu muốn quay trở về để dâng hương cho các sư đệ, sư muội của mình sao?”  

“Anh cả Thiên Tà Tử của chúng tôi sẽ trở lại ngay lập tức thôi, cậu còn không mau chạy đi đi.”  

“Đối phó với loại chó không có chủ như vậy, không cần đến anh cả Thiên Tà Tử đâu. Chúng tôi cũng có thể.”  

Một trận cười to đầy đắc ý vang lên.  

Rõ ràng là Thiên Tà Tử không có quay lại truyền tin tức, nếu không những học trò Tà Tông này cũng dám ở lại đây.  

Sắc mặt Thái Hạo tái xanh đi, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy mấy học trò Tà Tông đang nhóm lửa, từng đầu cụt tay gãy chân nổi trên ngọn lửa, ánh mắt anh ta gần như phun ra lửa. Khi còn sống, những người bị cụt tay, gãy chân này đều là học trò của Đại Diễn Các.  

“Không hổ là tu hành giả của Đại Diễn Các, hương vị thực sự không tồi, thịt rất ngon.”  

Mấy tên học trò Tà Tông đang nướng thịt nhìn thấy Thái Hạo đang nhìn bọn họ, không những không sợ mà còn cười nói. Có một vài học trò Tà Tông còn đưa một cánh tay đã nướng chính của mình ra, hỏi Thái Hạo có muốn nếm thử không.  

Đối với các học trò Tà Tông mà nói, chuyện ăn thịt người cũng không có gì là mới mẻ cả.  

“Các cậu thật đáng chết.”  

Hai mắt của Thái Hạo đỏ bừng, nhìn những học trò của Tà Tông kia giống như dã thú.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi