CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng khí tức từ trên người cô bé tản ra lại làm cho người ta không dám xem thường, cô bé cũng là một người thức tỉnh.           

Hoang Kỳ Nhất trợn mắt nhìn: “Các ông!”  

Đây đúng như tự vẽ vào mặt mình.  

Anh ta bày ra tư thế vương giả, nhưng khi ở chỗ này, ní không đáng một xu.       

Hoang Nam Sơn nhìn chằm chằm Hoang Tàn Phong, thở dài, nói: “Gọi Anh Đường ra đây, chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút.”  

Hoang Tàn Phong lạnh lùng nói: “Anh Đường không có gì để nói chuyện với các ông.”  

Hoang Nam Sơn trầm giọng nói: “Hoang Tàn Phong, ông đừng quá đáng, cá chết lưới rách đều không hề tốt đối với anh và tôi.”  

“Ông muốn nói chuyện gì với tôi?”  

Ngay khi Hoang Tàn Phong chuẩn bị từ chối lần nữa, Đường Tuấn từ trong phòng đi ra.           

Hoang Dược Phi đỡ anh, chậm rãi từ trong phòng đi ra.    

Lúc này, sắc mặt Đường Tuấn vô cùng tái nhợt, không có khí sắc.    

Liên tục thức tỉnh tinh thần lực cho bao nhiêu tộc nhân của Đệ Cửu Mạch như vậy đúng là một gánh nặng rất lớn đối với anh.          

“Anh chính là Anh Đường?”  

Nhìn thấy bộ dáng này của Đường Tuấn, ánh mắt Hoang Nam Sơn thay đổi.  

Đi cùng Đường Tuấn, còn có đám người Hoang Vô Dục. Sắc mặt của mấy người họ đều rất khó coi. Ánh mắt của họ nhìn Đường Tuấn cũng càng tràn ngập vẻ sợ hãi.   

Người này thực sự đã làm điều đó! Anh ta đã giúp toàn bộ người của Đệ Cửu Mạch mạnh lên.           

“Chú Nam Sơn, chính là anh ta, mặc kệ phải trả giá gì, nhất định phải bắt anh ta trở về!”  

Hoang Vô Dục hét to.           

Hoang Nam Sơn gật gật đầu, Đường Tuấn nắm giữ pháp môn đáng sợ này, đây là chuyện không tốt đối với sự ổn định của cả tộc quần Cổ Hoang Thú!  

Ông ta trầm giọng nói: “Anh Đường, hơn mười nghìn năm qua, chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu pháp môn thức tỉnh. Chúng tôi đang nghi ngờ anh trộm thành quả hơn mười nghìn năm nay của chúng tôi, mời anh đi với chúng tôi một chuyến, nếu anh trong sạch, chúng tôi sẽ nhận lỗi và bồi thường cho anh.”  

Vừa nghe lời này, Hoang Kỳ Nhất điên cuồng, nói: “Không sai. Nhất định là anh lấy trộm thành quả nghiên cứu của chúng tôi. Nếu không tại sao anh có thể nắm giữ pháp môn này. Lập tức trở về với chúng tôi một chuyến.”  

Sắc mặt của Hoang Tàn Phong và những người Đệ Cửu Mạch thay đổi, vô cùng khó coi.  

Thật không biết xấu hổ!         

Họ cũng nghĩ đám người Hoang Nam Sơn sẽ dùng tất cả các biện pháp, nhưng chưa từng nghĩ tới ông ta không biết xấu hổ đến trình độ này.    

Nếu bộ tộc Cổ Hoang Thú có loại pháp môn này, sao Đệ Nhất Mạch chỉ mới có Hoang Kỳ Nhất là thức tỉnh tinh thần lực.      

“Vô sỉ!”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi