CHIẾN THẦN THÁNH Y

Hoàng Phủ Nguyệt lẩm bẩm nói.  

Lúc Đường Tuấn rời đi, anh đã giao tất cả mọi thứ trên Địa Cầu của mình cho cô ấy, nhưng năng lực quản lý của mấy người Lưu Tuệ thật sự thiếu, cuối cùng để tránh bị người khác đoạt quyền, một mình Hoàng Phủ Nguyệt nắm giữ quyền lực, ngay cả Phá Quân Doanh cũng do cô ấy quản lý.  

Thiên phú tu luyện của Hoàng Phủ Nguyệt không tồi, hiện giờ đã bước vào cảnh giới Hợp Thể, nhưng hiện giờ tu vi này ở trong Địa Cầu cũng không có bao nhiêu tác dụng.  

Trong khoảng thời gian Đường Tuấn rời đi, cô ấy chịu đựng quá nhiều, đã sắp không chịu nổi nữa.  

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên bên ngoài.  

Một tướng sĩ Phá Quân Doanh mặc khôi giáp xuất hiện ở trong phòng, khom người hành lễ với bối cảnh của Hoàng Phủ Nguyệt, cung kính nói: "Cô Hoàng Phủ, anh Địch muốn gặp cô.”  

Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt khẽ thay đổi, lắc đầu nói: "Không gặp.”  

Tướng sĩ Phá Quân Doanh kia đang muốn rời đi, một cô gái từ trong góc phòng đi ra, nói: "Cô Hoàng Phủ, dù sao anh Địch cũng là truyền nhân của dòng dõi phi công, anh ta đã tới tìm cô chín lần, cô cũng từ chối anh ta chín lần, như vậy có vẻ không thích hợp cho lắm?”  

Hoàng Phủ Nguyệt cười nói: "Tôi không thích anh ta, từ chối anh ta, chẳng lẽ không được sao?  

Yên Nhi, tôi biết cô thích anh ta, tôi cự tuyệt anh ta, cô không phải càng có cơ hội sao?”  

Yên Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Người đàn ông Yên Nhi tôi thích còn không cần cô nhường, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hiện giờ các người được dòng dõi phi công che chở, phải hiểu được tri ân báo đáp, anh Địch coi trọng cô, thì đó là phúc khí của cô, đừng không nên biết điều như vậy.”  

Hoàng Phủ Nguyệt nói: "Yên Nhi, bàn về nhan sắc, cô không kém tôi.  

Luận về tu vi, cô cao hơn tôi.  

Nhưng cô có biết vì sao anh Địch không thích cô không?”  

Sắc mặt Yên Nhi khó coi, tuy rằng cô ta khinh thường, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.  

Lời Hoàng Phủ Nguyệt nói cũng là suy nghĩ của cô ta, rõ ràng là mọi thứ cô ta đều không kém, vì sao anh Địch lại không thích cô ta chứ.  

Hoàng Phủ Nguyệt xoay người lại, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng mang theo ý cười lạnh lùng, nói: "Bởi vì cô đặt tư thái của mình quá thấp.  

Nhà họ Yên cô coi như là một trong những cổ phái, thân phận của cô chưa từng kém ai, nhưng vì anh Địch, cô còn có tư thế của mình sao?”  

Ánh mắt Yên Nhi thoáng âm trầm, nói: "Hoàng Phủ Nguyệt, cô còn không xứng nói với tôi.  

Năm đó cô vì cái tên Đường Tuấn kia mà làm mọi chuyện.  

Anh Địch mạnh hơn anh ta gấp trăm lần, tôi vì anh ấy làm một chút thì tính là cái gì?”  

Hoàng Phủ Nguyệt nghe vậy, khoát tay áo, nói: "Tiễn khách. ”  

Có thể nói ra những lời này, Yên Nhi đã không thể cứu chữa.  

"Mời đi cho, cô Yên Nhi."  

Tướng sĩ Phá Quân Doanh kia làm động tác tiễn khách.  

Yên Nhi hừ lạnh một tiếng, cô ta lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, châm chọc nói: "Hoàng Phủ Nguyệt, cô còn kiêu ngạo gì chứ, không giống như ở nhờ người.  

Nếu như không phải anh Địch thích cô, vẫn bảo vệ cô, thì cô đã sớm chết không biết mấy lần rồi.  

Tôi khuyên cô nên hiểu thân phận của mình, đừng lúc nào cũng giả bộ thanh cao.”  

“Cô Yên Nhi, cô quá đáng rồi!”  

Ánh mắt tướng sĩ Phá Quân Doanh kia ngưng tụ.  

Hoàng Phủ Nguyệt vì Phá Quân Doanh trả giá quá nhiều, lúc này bị người khác làm nhục như thế, anh ta cũng không cách nào ngồi yên không để ý tới.  

“Một cảnh giới Hóa Thần nho nhỏ, cũng dám chỉ trích tôi!”  

Yên Nhi vung tay lên, tướng sĩ Phá Quân Doanh kia bay ngược ra ngoài, đập vào vách tường, trong miệng không ngừng hộc ra máu. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi