*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng anh ta không chết, nhưng khí tức uể oải rất nhiều.
"Rác rưởi."
Yên Nhi cười nhạo một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
"Anh không sao chứ."
Hoàng Phủ Nguyệt vội vàng đi qua, cô ấy đỡ lấy tướng sĩ Phá Quân Doanh kia, quan tâm hỏi.
Tướng sĩ Phá Quân Doanh kia cắn răng, lắc đầu, nói: "Cô Hoàng Phủ, là chúng tôi vô năng, thống lĩnh để cho chúng tôi bảo vệ cô, nhưng hiện tại lại biến thành cô đang bảo vệ chúng tôi, là chúng tôi thất trách.”
Trong khoảng thời gian này, người Phá Quân Doanh đều sống quá nghẹn khuất, bất kể là bên ngoài, hay là âm thầm đều bị người ta gọi là dựa vào phụ nữ mới sống sót
Hoàng Phủ Nguyệt nói: "Lúc trước năng lực của chúng tôi không đủ, là các người bảo vệ chúng tôi.
Và bây giờ, đã đến lúc tôi bảo vệ anh.
Trước tiên anh cứ đi nghỉ ngơi đi, điều trị một thời gian, đừng để ý người khác nói thế nào.
Tất cả vinh nhục, chờ thống lĩnh các người trở về, tự nhiên sẽ có cơ hội thanh toán.”
"Thống lĩnh anh ấy."
Tướng sĩ Phá Quân Doanh kia lộ vẻ do dự.
Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt kiên định nói: "Anh ấy nhất định sẽ trở về, giống như trước kia vậy.”
Tướng sĩ Phá Quân Doanh kia gật đầu thật mạnh.
Trong một quán cà phê cách tòa nhà Hoàng Phủ Nguyệt này không xa, lúc này trong quán cà phê chỉ có một nam thanh niên ngồi, những người khác đều cung kính đứng.
Người đàn ông trẻ tuổi này có dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Cửa bị đẩy ra, vang lên một trận chuông gió, Yên Nhi đi vào, ngồi xuống trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt cô ta mang theo vẻ ái mộ nồng đậm, nói: "Anh Địch, Hoàng Phủ Nguyệt đã từ chối anh chín lần rồi.”
Người đàn ông trẻ tuổi chính là anh Địch, truyền nhân dòng dõi phi công.
Anh Địch cười nói: "Tôi đã đoán được rồi.
Người phụ nữ dám từ chối anh Địch tôi chín lần, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được.”
Trong ánh mắt Yên Nhi lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói: "Anh, đối phó loại phụ nữ này không thể dùng thủ đoạn ôn nhu được.
Nếu anh thực sự muốn cô ấy, tôi sẽ cử người đưa cô ấy đến phòng anh ngay lập tức.”
Anh Địch nói: "Yên Nhi, cô thật sự không hiểu tôi.
Địch Văn tôi coi trọng phụ nữ, nhất định phải làm cô ấy cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt tôi, còn tôi khinh thường dùng loại thủ đoạn này.”
Yên Nhi nói: "Thế nhưng, toàn bộ trái tim Hoàng Phủ Nguyệt đều treo trên người Đường Tuấn kia.”
"Nếu Đường Tuấn chết thì sao?"
Khóe miệng anh Địch nhếch lên ý cười, lộ ra một chút lãnh ý, nói: "Nếu Hoàng Phủ Nguyệt tận mắt nhìn thấy Đường Tuấn chết ở trước mặt cô ấy, vậy cô ấy còn có thể tâm niệm một người chết sao?”
Yên Nhi nhíu mày, nói: "Mấy năm trước Đường Tuấn kia đã rời khỏi Địa Cầu, anh muốn tìm được anh ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”