CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn thì thào nói với Ngao Phồn: "Anh thua rồi."  

Mặc dù rất sốc khi vừa rồi Đường Tuấn thực sự nhận lấy quả cầu sấm sét, nhưng giọng nói của Ngao Phồn lại càng lạnh lùng hơn và nói: “Ha ha, bây giờ còn quá sớm để nói điều này. Thương thế của anh so với trước còn nghiêm trọng hơn, làm sao có thể là đối thủ của tôi chứ? "  

Khi cô ta định nói tiếp thì có người bên dưới hét lên: “Ngao Phồn, dừng lại. Mua nhìn lên đỉnh đầu của anh. "  

Ngao Phồn không biết tại sao, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu nhìn lên và cơ thể như đông cứng lại  

Trên đầu của anh ta có Hoả Tự Thần Văn đang bay lơ lửng, khí tức trong đó truyền tra khiến trái tim anh ta đập mạnh.  

Vẻ mặt kinh ngạc, cô ta thất thanh nói: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"  

Cô ta biết Đường Tuấn có Hỏa Tự Thần Văn nên luôn đề phòng nhưng không ngờ vẫn bị rơi vào bẫy.  

Giờ phút này, Hỏa Tự Thần Văn đang treo lơ lửng trên đầu cô, chỉ cần Đường Tuấn suy nghĩ, ít nhất cô ta cũng sẽ bị thương nặng.  

"Tôi thua rồi."  

Ngao Phồn chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận mình đã thua.  

Cô ta ném chiếc nhẫn không gian cho Đường Tuấn và nói: “Dù anh đã thắng nhưng tôi vẫn khuyên anh nên từ bỏ.  

Thực lực của Minh Không và Chu Hư không hề thua kém tôi, nếu cứ tiếp tục cầm cự như vậy thì chắc chắn anh sẽ chết. "  

Đường Tuấn cất nhẫn không gian đi: "Vừa rồi cô cũng nói như vậy."  

Ngao Phồn khịt mũi hừ lạnh lùng một tiếng nói: "Tôi có lòng tốt tâm khuyên anh, nếu anh không nhận thì chút nữa đừng trách chúng tôi."  

Nói xong cô ta đáp xuống bên dưới.  

Minh Không ở phía dưới do dự một chút, nhưng sau đó vẫn bay lên, đứng cách Đường Tuấn không xa.  

Minh Không là một người đàn ông vạm vỡ, trong mắt tràn đầy ý chiến đấu, anh ta nói: "Anh có chắc là mình không nghỉ ngơi không?"  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Không cần."  

"Được."  

Sau đó, Minh Không đã trực tiếp ra tay.  

Chưa bao lâu sau thì Minh Không đã bị đánh bại, vết thương của Đường Tuấn càng thêm nghiêm trọng, dường như anh không còn chút sức lực nào để ra tay nữa. Ngay sau đó, Chu Hư ra tay.  

Nhưng anh ta vẫn thua, hơi thở của Đường Tuấn càng thêm uể oải.  

Hiện trường đột nhiên trở nên im bặt, không ai ra tay nữa, tất cả mọi người nhìn Đường Tuấn trên bầu trời với ánh mắt kỳ lạ.   

Anh chàng này đã kiệt sức sau khi tỉ thí với Cổ Hạo và không còn sức chiến đấu, nhưng anh vẫn chiến thắng trong ba thử thách tiếp theo. Thực tại này khó có thể tin nổi có người có thể cảm nhận được một sự tính toán nào đó ở đây.  

Trong biệt thự của Ngao Nguyên, hắn ta và một số Long Vệ Hoàng Kim đều có vẻ mặt u ám như thể nước nhỏ giọt.  

Ngao Nguyên tức giận nói: "Tên khốn này từ đầu đến cuối đều là diễn kịch, chết tiệt!"  

Bảo vật bị mất là quý giá, nhưng thể diện của Long tộc cũng mất đi không ít.  

Bốn người Cố Hạo tập hợp lại, nhìn Đường Tuấn trên không trung, cau mày hỏi: "Họ Đường kia, anh thật sự bị rất thương nặng sao?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi