CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, nói: “Đúng vậy, không thấy trên người tôi có nhiều vết thương như vậy sao? Máu chảy ra cũng được cả vài thùng rồi. Nếu các người vẫn không tin, hãy để ai đó thách thức tôi một lần nữa, nói không chừng tôi sẽ không thể tiếp tục một trận chiến nữa."  

Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, bây giờ còn ai mà tin những lời như vậy.  

"Đừng diễn nữa Đường Tuấn, thương thế của anh hoàn toàn là giả, là cố ý lừa lấy bảo bối của chúng tôi."  

Ngao Phồn nghiến răng bạc, giận dữ nói.  

Tên này thật đáng ghét, uổng công trước đây cô ta có ấn tượng tốt về anh.  

Đường Tuấn thở dài nói: "Tôi thật sự bị thương rất nặng, tại sao các người lại không tin tôi."  

Anh run rẩy từ trên trời đáp xuống, đứng trước hang động nhỏ rối nói: "Vì không ai trong số các người muốn thách đấu vậy nên tôi sẽ nghỉ ngơi."  

Bốn người Ngao Phồn gần như muốn ra cùng nhau ra tay đối phó với Đường Tuấn nhưng bọn họ đều nhịn lại.  

Bọn họ thách đấu thua rồi, không biết có phải do mưu đồ của Đường Tuấn hay không, thực lực bọn họ không mạnh bằng đối phương. Đây là một sự thật khó khăn, nếu bọn họ ra tay lần nữa vào lúc này, e rằng hạ bệ người ta sẽ có tác động tiêu cực đến Long tộc.  

Tất cả mọi người đều bất lực, chỉ có thể nhìn Đường Tuấn đi vào trong hang động nhỏ.  

Vừa bước vào hang động nhỏ, con thú nhỏ A Bảo đã cười ha ha nói: “Ha ha ha, những tên ngu ngốc này thật là dễ lừa, dựa vào chút thực lực đó mà còn muốn đánh thắng cậu làm Khuyển Gia tôi cười sắp rụng cả răng rồi.  

Nhóc Đường hay đưa ta những gì cậu đã hứa trước đó đi. "  

Sắc mặt bốn người Ngao Phồn bên ngoài càng thêm khó coi bởi vì khi A Bảo nói ra những lời này thì cấm chế của hang động nhỏ còn chưa mở ra, vừa rồi bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng những lời đó.  

Vài người bọn họ rất kiêu ngạo nhưng tại lúc này bọn họ lại bị một con chó coi thường.  

Đường Tuấn lặng lẽ mở ra cấm chế của hang động nhỏ ra, vết thương trên người anh lập tức biến mất. Anh thay một bộ quần áo khác và trở lại trạng thái ban đầu. Không còn dáng vẻ ủ rũ khi bị thương nặng nữa.  

Anh nhìn thú nhỏ ném Vạn Lôi Châu ra khỏi tay, con thú nhỏ nhảy dựng lên, há miệng cắn lấy Vạn Lôi Châu  

Thú nhỏ nằm trên mặt đất, hai móng chó ôm chặt lấy Vạn Lôi Châu, nói: "Nhóc Đường, coi như cậu giữ lời."  

Đường Tuấn không khỏi bật cười, con chó này đúng là bản tính khó thay đổi.  

Ngao Phồn và những người khác ở lại bên ngoài hang động nhỏ một lúc, và cuối cùng ôm hận rời đi.  

Khi mấy người đến biệt thự của

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi