CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông Cực Lão Tổ ý cười càng đậm, nói: "Vậy bác sĩ Đường cũng đừng trách chúng tôi.  

Tuy rằng bước đầu cậu đã luyện hóa được Tiên Quang, thực lực tăng mạnh, nhưng mấy người chúng tôi cũng không phải là ngồi không.  

Chúng tôi tồn tại rất lâu rồi, tuy rằng thiên phú so ra kém bác sĩ Đường, nhưng thủ đoạn cùng nội tình vẫn có một ít.”  

Dương Thịnh cũng hét lớn, nói: "Tên nhóc thối, cậu có nghe thấy không, còn không thả tôi ra.”  

Những người Đông Cực Lão Tổ này đương nhiên là chạy tới vì Ngự Tôn Giả, Dương Thịnh hiểu rất rõ điều này.  

Lúc này có người làm chỗ dựa, ông ta lại trở nên hung hăng.

Ngao Vấn Thiên, Ngao Cực và Long tộc đều thở dài trong lòng, coi như là Long tộc mạnh mẽ, dưới tình huống Long Thần không có ở đây, đối mặt với ba người Đông Cực Lão Tổ này đều áp lực rất lớn, huống chi là Đường Tuấn.  

Trong mắt bọn họ, Đường Tuấn nhất định sẽ thỏa hiệp.  

"Ha ha."  

Đáp lại đám người Đông Cực Lão Tổ là một tiếng cười lạnh khinh thường, Đường Tuấn thuận tiện giẫm nát một cánh tay Dương Thịnh.  

Tiếng kêu thảm thiết của Dương Thịnh vang lên, ông ta không ngừng oán độc chửi rủa.  

"Giết! Cứu Dương Thịnh!”  

Đông Cực Lão Tổ thấy thế, dẫn đầu vọt tới Đường Tuấn, trầm giọng quát: "Lời tốt khuyên cậu không nghe, nhất định phải ép chúng tôi ra tay.  

Đây là cậu tự tìm cái chết.”  

Trong tay ông ta xuất hiện một thanh cốt mâu chế tạo từ bạch cốt, một luồng sát khí ngập trời từ trên cốt mâu tràn ngập ra, hư không chấn động.  

Kinh Thiên Kiếm Tiên quát một tiếng, Kiếm Kinh Thiên bay lên, giống như du long màu bạc tập kích Đường Tuấn.  

Về phần Quảng Chân tiên tử, tay áo cô ta dài bồng bềnh, tại chỗ múa lên.  

Điệu múa nhẹ nhàng tràn ngập vẻ đẹp vô tận, làm cho tâm thần người ta nhịn không được mà trầm luân đi vào.  

Lúc này, trong ánh mắt rất nhiều tu giả Long tộc, Hải tộc nhìn về phía Quảng Chân tiên nữ đều trở nên si mê, có chút càng là nước miếng chảy ròng ròng, lộ ra bộ dáng không chịu nổi.  

Ngay cả một phần tu giả cảnh giới Thần Quân cũng có xu thế trầm luân.  

Ngao Cực vang lên một tiếng rồng ngâm, khẽ quát: "Giữ chặt tâm thần! Điệu múa của Quảng Chân là tinh thần bí kỹ, một khi chìm vào trong đó, chỉ chết mới thôi!”  

Trong ba người Đông Cực Lão Tổ, Kinh Thiên Kiếm Tiên cùng Quảng Chân tiên tử, thì Quảng Chân tiên tử chắc chắn là nguy hiểm nhất, giết người vô hình, ở trong cực hạn tốt đẹp trầm luân chết đi.  

May mắn lúc này vũ đạo của Quảng Chân tiên nữ cũng không phải là nhằm vào tu giả Long tộc cùng Hải tộc, cho nên những người trầm luân trong đó tạm thời không có xuất hiện tử vong.  

Âm thanh Quảng Chân mềm mại nhẵn nhụi, mang theo một loại phong tình hấp dẫn, đôi môi hồng nhuận khẽ động: "Bác sĩ Đường, người ta một mình múa thật sự cô đơn, chi bằng tới đây cùng tôi khiêu vũ.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi