*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy người này, trái tim mọi người đều không nhịn được mà run rẩy. Sau đó rất nhiều người đều quỳ xuống, cung kính nói: “Gặp qua Cổ Linh Vương.”
Chủ nhân của thế giới Cổ Linh – Cổ Linh Vương lại dùng chân thân đến chúc mừng Đường Tuấn!
Đường Tuấn khẽ gật đầu với Cổ Linh Vương, lúc này mới nói với mấy người Mộ Vân Khung: “Hiện tại đã được chưa?”
Mộ Vân Khung nào còn dám nói thêm gì, mồ hôi lạnh từ trán không ngừng lăn xuống dưới, liên tục gật đầu, nói: “Được rồi, được rồi.”
Đến Cổ Linh Vương cũng đã tới, còn ai dám nói thêm gì?
Cổ Linh Vương nói: “Mộ Cung Hành, vực Thương Lãng bị Trái Đất hủy diệt, nhà họ Mộ của các ông cũng phải chịu thiệt hại nặng nề vì việc này. Nhưng những việc đó đều qua mấy vạn năm. Người của thế hệ ấy cũng đã sớm trở về với cát bụi, không cần thiết cứ phải tiếp tục kéo dài thù hận làm gì.”
Mộ Cung Hành nhìn Đường Tuấn rồi lại nhìn Mộ Thanh, cuối cùng thở dài, nói: “Cổ Linh Vương nói đúng. Là nhà họ Mộ đã quá cố chấp.”
Ông ta nói với Mộ Thanh: “Mộ Thanh, chuyện của hai người, nhà họ Mộ sẽ không can thiệp nữa.”
Mặc dù Mộ Thanh đã là thần y sư, nhưng bây giờ nghe được câu nói này vẫn vui mừng đến mức không nhịn được mà khóc lên, ôm chặt lấy Đường Tuấn.
“Mộ Vân Khung, về hành động của các ông, tôi tuyên bố sẽ tước đoạt quyền lợi trưởng lão của các ông.” Mộ Cung Hành nói thêm.
Đây xem như là cho Mộ Thanh một công đạo, dù sao cô ấy cũng là một vị thần y sư, nhà họ Mộ không thể thật sự từ bỏ mối quan hệ này được.
Sự xuất hiện của Cổ Linh Vương đã kết thúc đại hội kén rể.
Mấy người Ngô Tiềm, Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch có thể nói là mất hết thể diện, mời tới nhiều người như vậy, thế nhưng kết quả lại chẳng có chút tác dụng nào.
Đường Tuấn và Mộ Thanh cũng không lập tức làm hôn lễ, anh định chuẩn bị mang Mộ Thanh quay về Trái Đất rồi mới làm. Rốt cuộc ở Trái Đất cũng còn một vài người đang đợi anh, đều yêu cầu một kết quả. Hơn nữa tình huống trước mắt cũng không cho phép.
Bên hồ nhà họ Mộ, Đường Tuấn, Cổ Linh Vương và Tề Tinh đều đang ngồi ở đó. Mộ Thanh còn đang vội vàng xử lý chuyện của nhà họ Mộ nên không mặt.
“Bác sĩ Đường, lần này tôi tới vực Thương Lãng ngoài việc chúc mừng cậu thì còn có một việc khác muốn nhờ vả.”
Sau khi uống một ngụm trà, nét mặt của Cổ Linh Vương trở nên nghiêm túc.
Đường Tuấn đáp: “Chuyện gì?”
Cổ Linh Vương thở dài, nói: “Tôi muốn mời bác sĩ Đường làm bác sĩ chỉ đạo cho một đội quân.”
Tề Tinh nghe đến đó, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nói: “Đại ca, sẽ không phải là quân diệt ma đấy chứ?”
Cổ Linh Vương gật đầu, nói: “Cách đây không lâu, chiến trường kỷ nguyên đã xảy ra một hồi tranh chấp, bác sĩ Tô Không Du đi theo lúc đó đã chết trận.”