*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm đại thần y của ngân hà trung ương bao gồm Vạn Hành Vân, Cổ Thiên Thanh, Tề Tinh, Viên Lâu Lan và Vi Vô Tình.
Tề Tinh thở dài: “Tuy rằng lưu truyền trong ngân hà trung ương chỉ có năm vị thần y sư, nhưng thực ra không chỉ ngừng lại ở con số này. Tô Không Du là thần y sư đứng đầu, nhưng bởi do thân phận nên vẫn luôn không công khai. Lúc tôi mới trở thành thần y sư, anh ấy đã từng hướng dẫn tôi.”
Cổ Linh Vương nói: “Bác sĩ Tô chết trận thật sự rất đáng tiếc, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt chính là gây dựng lại quân diệt ma. Nghe nói lần này tuyển chọn không ít người vào quân diệt ma, thậm chí còn có rất nhiều người có thể chất đặc thù. Hiện giờ đang cần gấp một vị thần y sư đến đó để hướng dẫn y thuật. Cho nên tôi đã đề cử bác sĩ Đường.”
“Quân diệt ma là thứ gì?” Đường Nghiêu hỏi.
Cổ Linh Vương giải thích: “Quân diệt ma chính là một đội quân chiến đấu chuyên dụng, đi theo một nhóm Thần Quân của kỷ nguyên, do các Tôn Giả thành lập nên. Có lẽ cậu đã nghe nói qua hai tổ chức Thần Đình và Diệt Thần. Hai tổ chức này đều được dùng để bồi dưỡng nhân tài cho quân diệt ma.”
Ông ta dừng một chút rồi nói: “Bác sĩ Đường, tôi cảm thấy trước mắt chỉ có cậu mới có thể đảm nhiệm vị trí bác sĩ chỉ đạo của quân diệt ma.”
Đường Nghiêu im lặng một lát rồi nói: “Tôi đến từ Trái Đất, chỉ sợ việc này sẽ dẫn đến tranh luận không nhỏ.”
Cổ Linh Vương cười lạnh lùng, đáp: “Chẳng lẽ bọn họ dám xem thường Trái Đất sao? Khi Trái Đất cường thịnh đã lưu lại uy danh hiển hách, đến hiện tại có được mấy người có thể so sánh?”
Đường Tuấn cau mày. Anh tất nhiên tin tưởng Cổ Linh Vương, nhưng người của quân diệt ma rốt cuộc cũng là đến từ các tinh vực lớn, rất nhiều người có địch ý với Trái Đất, chẳng may anh dùng y thuật bồi dưỡng ra một đám cường giả, sau đó những người này lại đổi mũi nhọn, ra tay với Trái Đất, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp.
Đường Tuấn nói ra lo lắng của bản thân, Cổ Linh Vương cũng không khỏi nhíu mày, nói: “Đây quả thật là vấn đề. Tôi cũng không có cách nào bảo đảm được.”
“Chuyện có lợi tất sẽ có chỗ xấu. Người có thể gia nhập quân diệt ma đều là những thiên tài thuộc các tinh vực lớn. Nếu cậu có thể để cho bọn họ tin phục, điều này có lẽ sẽ có lợi ích rất lớn đối với tương lai của cậu sau này. Tinh vực Bạch Hổ và tinh vực Huyền Vũ rất mạnh, Trái Đất dù sao cũng chỉ là một cây làm chẳng nên non, e là sẽ không đủ sức mạnh để chống lại.”
Không thể không nói, lời đề nghị của Cổ Linh Vương đã thật sự làm cho Đường Tuấn động tâm. Do dự một hồi, Đường Tuấn nói: “Tôi có thể trợ giúp huấn luyện quân diệt ma, nhưng tôi sẽ không giao ra y thuật.”
Cổ Linh Vương vui vẻ nói: “Chuyện này là đương nhiên. Tôi vẫn còn một chút tiếng nói ở quân diệt ma.”
Sau hai ngày ở nhà họ Mộ, Cổ Linh Vương lập tức mang Đường Tuấn rời đi. Mộ Thanh vốn định cùng rời đi với Đường Tuấn nhưng Cổ Linh Vương đã nói vài lời khiến Mộ Thanh quyết định ở lại. Cổ Linh Vương nói, không lâu nữa ông ta sẽ tiến vào chiến trường kỷ nguyên, đến lúc đó ông ta muốn để Mộ Thanh tiếp quản vị trí Cổ Linh Vương.
Tuy rằng Mộ Thanh là thần y sư nhưng sức chiến đấu cũng không cao. Mộ Thanh tất nhiên hiểu được, quyết định này là bởi vì Đường Tuấn. Nhưng Mộ Thanh vẫn đồng ý, muốn chuyên tâm tu luyện một đoạn thời gian.
Trên đường, Cổ Linh Vương cười nói với Đường Tuấn: “Cô gái nhỏ nhà họ Mộ này đối với cậu quả thật không tồi. Cô ấy có lẽ muốn bồi dưỡng ra một thế lực cho cậu.”