*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hẳn là?”
Chân Nhân Thái Huyền trực tiếp đánh gãy lời nói của Đường Tuấn, khinh thường nói: “Hẳn là có thể, hay là hẳn là không thể nào. Ngay cả đối với thực lực của bản thân mà cậu cũng không tự tin vào, vậy làm sao có thể thắng chứ?”
Ông ta vẫy tay gọi Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên tới, cung kính mà nói: “Xin hỏi hai vị Thần Tử, nếu cho hai người chiến đấu với Phong Ma, hai người có nắm chắc chiến thắng hay không?”
Ngao Vấn Thiên trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi dùng hết toàn lực, có thể đánh lui ông ta.”
Đạo Nhất liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cái, nói: “Tôi có thể gi ết chết ông ta.”
Chân Nhân Thái Huyền cười nói: “Hai vị Thần Tử thật là quá khiêm tốn.”
Ông ta nhìn về phía Đường Tuấn và Chân Nhân Khổng Long, lập tức thu liễm tươi cười, lạnh lùng nói: “Chân Nhân Khổng Long, ông có nghe hay không! Ông cho rằng thực lực trước đây ở trên bia Kỷ Nguyên là thực lực chân chính của hai vị Thần Tử hay sao? Lời bình luận của lão phu chưa bao giờ là sai cả, bao gồm cả lần này!”
“Tôi nói Đường Tuấn không bằng hai vị Thần Tử, vậy thì cậu ta chắc chắn không bằng hai vị Thần Tử!”
“Hai vị Thần Tử chính là Thần Long trên bầu trời, còn cậu ta chẳng qua cũng chỉ là một con chim sơn ca không biết trời cao đất rộng mà thôi.”
Chân Nhân Khổng Long nghe xong, sắc mặt đã có chút xanh mét, có vẻ cực kỳ khó coi. Chân Nhân Thái Huyền muốn đề cao Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên như thế thì cũng thôi, nhưng cố tình lại muốn hạ thấp Đường Tuấn đến như vậy, một bên thì nâng một bên thì đạp, càng nói càng thể hiện sự khác biệt, thực sự làm cho ông ta cảm thấy sôi máu.
Nhưng ngặt nỗi Chân Nhân Khổng Long không thể phát tiết ra được.
Dù sao đối phương cũng là Thần Tử của hai chủng tộc lớn là Ngao Vấn Thiên và Đạo Nhất.
Chân Nhân Thái Huyền lạnh lùng cười, nói: “Làm sao vậy, Khổng Long ông không phục hay sao?”
“Không dám.” Chân Nhân Khổng Long căm giận nói.
Tuy rằng ngoài miệng nói không dám, nhưng vả mặt khi nói chuyện và giọng điệu đã bán đứng ông ta.
Chân Nhân Thái Huyền nói: “Vậy thì thế này đi, tôi cho ông một cơ hội. Không phải là ông rất coi trọng Đường Tuấn hay sao, vậy chúng ta hãy cùng đánh cược một chút về thứ hạng của ba người bọn họ ở trên bia Kỷ Nguyên lần này đi. Cũng không cần Đường Tuấn phải vượt qua hai vị Thần Tử, chỉ cần Đường Tuấn có thể nằm ở trong vòng chênh lệch với hai vị Thần Tử trong mười vị trí, thì sẽ tính là ông thắng. Chân Nhân Thái Huyền sẽ đứng trước mặt toàn thể mọi người thừa nhận lời bình của bản thân không đúng, sẽ nói xin lỗi với Đường Tuấn và ông!”
Chân Nhân Thái Huyền nhìn Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên, cung kính mà nói: “Lần này thanh danh của lão đạo đều nhờ hết vào hai vị Thần Tử, sắp xếp lại vị trí trên bảng Kỷ Nguyên, hai vị Thần Tử bắt buộc phải dốc hết toàn bộ sức lực ra mà chiến đấu. Không chỉ để cho hai người bọn họ nhìn xem, mà nhiều hơn chính là lấy chiến tích lần này làm tấm gương, khiến cho toàn bộ đám người Cổ Ma tộc kia phải run sợ!”
Hai người Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên dù sao thì cũng còn trẻ, bị Chân Nhân Thái Huyền liên tục thổi phồng, trong lòng cũng có chút lâng lâng. Trong lúc nhất thời, trong lồ ng ngực hai người bị một loại hào khí lấp đầy, nói: “Quyết không phụ sự kỳ vọng của chân nhân.”