*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhà họ Trương ở trong dân tộc Mèo ngoại trừ nhà họ Hoa và nhà họ Đằng ra, là mạch chính hùng mạnh nhất. Bàn về thực lực toàn diện, thì cũng không kém nhà họ Đằng và nhà họ Hoa, chỉ là sau khi người kia nhà họ Trương ẩn nấp và biến mất, thì mới dần dần yên tĩnh lại. Người kia là chủ nhân mạch chính đời trước của nhà họ Trương tên là Trương Tuyệt Minh, tính ra còn là cha của Trương Thạch, chỉ là vì hai người xảy ra mâu thuẫn cãi nhau, bởi vậy nên khi Trương Thạch tuổi còn trẻ đã đi nương nhờ vào mạch chính nhà họ Đằng, trở thành trưởng lão nhà họ Đằng.”
<
Advertisement
Hoa Thanh chậm một lát, bên trong ánh mắt lộ ra một chút kiêng dè: “Trương Tuyệt Minh năm đó từng tranh đoạt vị trí đứng đầu dân tộc Mèo cùng với ông nội Tiểu Nam, đáng tiếc là thua một chiêu. Ba mươi năm trước, Trương Tuyệt Minh là cao thủ hàng đầu Cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, hiện tại đã nhiều năm như vậy, nếu như ông ta còn sống.”
Hoa Thanh không hề nói tiếp, ba mươi năm trước là võ giả Cảnh giới Chân Khí hậu kỳ đứng đầu, nếu còn sống cho tới bây giờ, rất có thể đã bước vào Cảnh giới Thần Hải sơ cấp.
Đường Tuấn nhíu mày, hỏi: “Ông nói chuyện này để làm gì?”
Hoa Thanh đáp lời: “Hoa tiểu thư đã đi tìm người để xin cứu trợ, vậy thì nhà họ Trương chính là lựa chọn tốt nhất. Ngoại trừ nhà họ Trương, thực lực của mấy mạch khác kém xa hơn rất nhiều so với nhà họ Đằng, hoàn toàn là không dám tranh đấu với nhà họ Đằng. Mà mặc dù nhà họ Trương yên lặng những năm nay, nhưng vẫn không từ bỏ suy nghĩ tranh đoạt vị trí đứng đầu. Nếu như bọn họ biết được Đằng Vũ Vân đã chết, sợ rằng sẽ khống chế không được.
Sắc mặt Đường Tuấn không có chút thay đổi, dường như không nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Hoa Thanh, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi. Tin tức liên quan đến chuyện Đằng Vũ Vân đã chết, trước tiên tạm thời không nên để lộ ra ngoài.”
“Vâng.” Tám vị trưởng lão của dân tộc Mèo cung kính nói: “Chúng ta rời đi trước.”
Đường Tuấn khoát tay.
Sau khi đi ra khỏi đại điện, tám vị trưởng lão lúc này mới cùng nhau thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều. Theo tuổi tác, bất cứ ai trong bọn họ đều có thể làm ông nội của Đường Tuấn, thế nhưng khi đối mặt với Đường Tuấn, vị trí dường như đã thay đổi cho nhau, thành ra là bọn họ mới là con cháu lắng nghe bậc cha chú dạy dỗ.
“Hoa trưởng lão, lời ông nói là sự thật sao? Trương Tuyệt Minh còn sống?” Có vị trưởng lão đột nhiên hỏi.
Hoa Thanh nhìn đại điện sau lưng một cái, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Ông ta gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừm. Mấy năm trước tôi từng nghe người của dòng chính nhà họ Trương trong lúc vô tình đã nói ra. Mà trước đó Đằng Vũ Vân cũng đã đi thăm dò nhà họ Trương, dường như đã bị thua thiệt không ít, dựa vào thực lực lúc đó của Đằng Vũ Vân, cũng chỉ có Trương Tuyệt Minh mới có thể làm được điều đó.”
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
“Nếu đúng như vậy, thực lực của Trương Tuyệt Minh e rằng thật sự là có một không hai ở dân tộc Mèo.” Có người thở dài nói.
“Lần này, người họ Đường kia gặp rắc rối rồi, có người mạnh như Trương Tuyệt Minh, tôi xem cậu ta còn có thể kiêu ngạo như thế nào nữa. Rõ ràng chúng ta đều là trưởng lão của dân tộc Mèo, lúc này lại phải chịu sự bất lực này, bị một người bên ngoài ra lệnh.”
“Cậu ta giết chết Trương Thạch, nếu Trương Tuyệt Minh biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Tôi thấy chúng ta nên tìm người lén đem tin tức Trương Thạch bị cậu ta đánh chết truyền đến nhà họ Trương.”