CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Đường Tuấn nói mình thay mặt Hoa Tiểu Nam quản lý dân tộc Mèo, nhưng bọn họ hoàn toàn không tin, đối diện với thế lực dân tộc Mèo lớn như vậy, ai có thể không động lòng. Bọn họ có thể đấu tranh trong nội bộ, nhưng mà tuyệt đối không thể chấp nhận người ngoài quản lý dân tộc Mèo.  

<

“Đường Tuấn, chúng ta nên rời đi trước đi.” Trong Đại điện, Huyền Long Tử bỗng nhiên nói: “Nếu đúng như những gì bọn họ nói, chỉ sợ là Trương Tuyệt Minh đã là cao thủ Cảnh giới Thần hải sơ cấp, ngay cả Đằng Vũ Vân cũng không phải đối thủ của ông ta.”  

Advertisement

Sắc mặt những người khác cũng nghiêm trọng mà gật đầu, đối diện với một người võ đạo bá chủ Cảnh giới Thần hải sơ cấp, bọn họ có kiêu ngạo thì cũng phải cúi đầu.  

Đường Tuấn nói: “Mọi người muốn đi thì đi trước đi. Tôi phải chờ Tiểu Nam trở về.”  

Huyền Long Tử sững sờ, thầm nói: “Mặc dù thực lực của Đường Tuấn rất mạnh, nhưng vẫn còn quá trẻ tuổi, tâm tính của  vi quá yếu, vì một người con gái mà ngay cả tính mạng cũng không cần.”   

Có điều cuối cùng, mấy người Huyền Long Tử vẫn quyết định ở lại, cũng không phải bởi vì bọn họ trọng nghĩa, mà bọn họ tự cho là không có ân oán gì với dân tộc Mèo, cho dù ở lại. Trương Tuyệt Minh cũng sẽ không ra tay với bọn họ. Đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn xem Đường Tuấn và Trương Tuyệt Minh cuối cùng là ai mạnh hơn? Đường Tuấn có thể đấu nổi với cao thủ có thực lực Cảnh giới Thần hải sơ cấp hay không?  

Dân tộc Mèo được mệnh danh là một cành có chín mạch, mấy năm gần đây nhà họ Đằng có vị trí cao, mấy mạch bên cạnh khác bị đánh ép tới mức vô cùng thê thảm, dân tộc Mèo nếu không trở thành con rối bị nhà họ Đằng khống chế, thì là các trưởng lão cấp cường giả trong tộc chết đi không có lí do. Chỉ có nhà họ Trương, vẫn giữ vững phong thái phát triển hưng thịnh như cũ, ngay cả Đằng Vũ Vân cũng không dám khinh thường.  

Trưởng lão Hoa Thanh đoán không sai, bà Độc thật sự là đã mang theo Hoa Tiểu Nam đi tới tộc địa của nhà họ Trương. Bà Độc lớn lên ở dân tộc Mèo, từ ông nội của Hoa Tiểu Nam, đến cha của Hoa Tiểu Nam, sau đó là nhà họ Đằng, trải qua thay đổi quyền lực đời thứ ba, biết rõ nhà họ Trương kinh khủng và hùng mạnh. Bà thật sự hiểu rất rõ,  

Nếu như bên trong dân tộc Mèo có thể tìm ra một mạch đối đầu được với nhà họ Đằng và Đằng Vũ Vân, vậy thì chỉ có lão tổ kia và nhà họ Trương!  

Khi bà Độc mang theo Hoa Tiểu Nam đi vào nhà họ Trương, thì tộc trưởng đương nhiệm của nhà họ Trương là Trương Huy tự mình ra nghênh đón, nghênh tiếp hai người vào bên trong đại điện của tộc nhà họ Trương.  

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi vất vả, mặt mũi tràn ngập bi thương của bà Độc và Hoa Tiểu Nam, Trương Huy cười nhạt một tiếng nói: “Không ngờ là bà Độc bà còn dám trở lại dân tộc Mèo.”  

Bà Độc cười lạnh nói: “Có gì mà không dám! Tên Đằng Vũ Vân kia vi phạm vào gia quy, phạm vào những điều đấy, ông ta mới là người phải chột dạ.”  

Trương Huy khẽ mỉm cười nói: “Bà Độc, bà và tôi coi như cũng có chút tình cảm, không cần phải nói những lời dối trá như vậy. Vị trí đứng đầu dân tộc Mèo từ trước đến nay đều là người có tài mới chiếm được, nhà họ Hoa năm đó có thể ngồi lên vị trí kia, chẳng lẽ lại dám nói không có sử dụng âm mưu đen tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bây giờ, Đằng Vũ Vân chẳng qua là đi lại con đường cũ của nhà họ Hoa thôi.”  

Ông ta khoát khoát tay, tỏ ra mất hứng, nói: “Nói đi, vì sao bà Độc bà lại mạo hiểm đi tới nhà họ Trương tôi?”  

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta liếc qua Hoa Tiểu Nam bên cạnh người bà Độc, ánh mắt có chút ngừng lại.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi