CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người của Cổ Võ cũng đang tới.” Sắc mặt Trương Huy thay đổi lớn, trở nên mừng rỡ, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu như những lời nói của bà Độc là sự thật, vậy thì nhà họ Trương ta có cơ hội quản lý dân tộc Mèo. Chờ tiêu diệt được nhà họ Đằng, Hoa Tiểu Nam lại trở thành bù nhìn, đến lúc đó nhà họ Trương ta sẽ kiềm chế vua để điều khiển chư hầu, ra lệnh cho dân tộc Mèo. Chờ thêm mấy năm nữa, âm thầm giết chết cô bé nhà họ Hoa này, hoặc là để Nhuận Phát cưới cô ta, đến lúc đó dân tộc Mèo còn không phải là vật nằm trong tay nhà họ Trương sao.”  

Advertisement

Bảy vị đại tông sư Cảnh giới Chân Khí kia, cộng với nhà họ Trương, muốn lật đổ nhà họ Đằng cũng không khó khăn. Điều lo lắng duy nhất chính là ông ta không nắm được thực lực của Đằng Vũ Vân hiện tại.  

Trong nháy mắt, trong lòng Trương Huy đã tính toán tốt cho tương lai.  

“Cha, cha đừng để bị lừa, không đảm bảo được chuyện này không phải là lời nói dối mà bọn họ bịa đặt ra.” Trương Nhuận Phát ác ý nói.  

Trương Huy khẽ gật đầu, nhưng đối với những tin tức mà bà Độc nói cũng đã tin tám phần. Nếu không chỉ dựa vào hai người bọn họ, không thể nào dám đến nhà họ Trương chủ động xin viện trợ. Nhà họ Trương hung ác mấy năm nay, toàn bộ dân tộc Mèo có ai mà không biết?  

“Bà Độc, trước tiên hai người ở đây đợi một chút.” Trương Huy cân nhắc một chút, nói với Trương Nhuận Phát: “Nhuận Phát, con đi theo cha.”  

Trương Nhuận Phát gật đầu đồng ý, trước khi đi còn hài hước liếc mắt nhìn bà Độc và Hoa Tiểu Nam, ánh mắt ấy giống như là mèo trêu đùa với con chuột đang nằm trong tay.  

“Ôi.” Sau khi chờ cha con nhà họ Trương đi xa, bà Độc mới thở dài một hơi, vẻ mặt có chút buồn bực.  

“Bà, nhà họ Trương đồng ý liên minh, không phải là chuyện tốt sao? Vì sao bà lại thở dài.” Hoa Tiểu Nam nghi ngờ hỏi.  

Bà Độc nhìn Hoa Tiểu Nam, nói: “Ha ha, nhà họ Trương cũng không phải có lòng tốt như vậy, dựa vào tính cách không thấy con cá không tung lưới của nhà họ Trương. Chỉ sợ là bọn họ muốn mượn chuyện này để thay thế nhà họ Đằng, khống chế dân tộc Mèo.”  

Hoa Tiểu Nam khẽ giật mình, nói: “Nếu đã như vậy, thì chúng ta đi đi.”  

Bà Độc cười khổ nói: “Hiện tại còn đi được sao? Hơn nữa chúng ta cũng không còn lựa chọn khác, chẳng lẽ cô có thể không quan tâm đến sống chết của Đường Tuấn sao? Đường Tuấn để chúng ta rời đi, chỉ sợ là đã chọc giận sáu vị tông sư khác, lại thêm Đằng Vũ Vân, anh Đường của cô chỉ sợ đang gặp nguy hiểm.”  

Hoa Tiểu Nam cứng đờ, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi