*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong một căn phòng yên tĩnh ở tổ địa dân tộc Mèo, tinh thần chìm vào đan điền, vận hành chân khí. Cùng với chân khí được vận hành, bên trong căn phòng yên tĩnh phát ra âm thanh vù vù của thủy triều, âm thanh trong trẻo dường như vang lên ngay bên tai.
Advertisement
Làn da anh toát lên trắng muốt sáng bóng, lờ mờ có thể nhìn thấy các mao mạch và mạch máu lưu chuyển trên bề mặt da, máu của anh không phải màu đỏ tươi mà có màu trắng bạc, giống như thủy ngân, nếu nhìn kỹ có thể thấy những hạt màu vàng cực nhỏ chảy đang theo mạch máu, vô cùng kỳ dị.
Nếu như có Đại Tông Sư võ đạo nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Chân khí dâng trào mãnh liệt như thủy triều, ngọc cơ ngân huyết, cơ thể này phải mạnh mẽ biết bao! Trong cảnh giới Tông Sư vốn không tìm được nhân vật như vậy, chỉ có cao thủ cảnh giới Thần Hải mới có thể có khí lực thế này!
Đường Tuấn chậm rãi mở mắt, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt, nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười gượng gạo bất lực.
“Năng lượng của huyết quả quá lớn, mặc dù phần lớn đã được sử dụng để giúp mình tu thành Đạo Thể, nhưng một phần nhỏ năng lượng vẫn còn lại trong cơ thể. E là phải mất một thời gian rất dài mới có thể luyện hóa hấp thu hết được.”
Chuyến đi tới dân tộc Mèo này, anh vốn là muốn lấy được đan dược ngàn năm từ bí mật bị chôn giấu của dân tộc Mèo, để bản thân có thể tiến thêm một bước. Không ngờ lại cắt được râu của Đằng Vũ Vân, uống vào huyết quả.
Huyết quả chứa một nửa năng lượng tinh hoa của huyết trì, mà huyết trì là tập hợp toàn thân tu vi của gần trăm vị võ giả, nó được tinh chế bằng cách phối hợp đồng thời thuật vu cổ bí truyền của dân tộc Mèo với các loại thuốc bổ khác nhau. Có thể nói, năng lượng trong một quả huyết quả có giá trị bằng ba bốn phương thuốc ngàn năm, thậm chí còn hơn như thế.
Cho dù lúc này Đường Tuấn có được phương thuốc ngàn năm, anh cũng không dám uống. Cơ thể anh đang trong trạng thái bão hòa năng lượng, nếu như miễn cưỡng uống thuốc ngàn năm, dược lực dâng trào sẽ làm anh nổ tung ngay lập tức, chết đến độ không thể chết thêm. Cho dù anh đã tu thành Đạo Thể, có thân thể mạnh mẽ gấp mấy lần Tông Sư bình thường, cũng không dám dễ dàng mạo hiểm.
Anh tùy tiện vỗ một cái, trong không khí bất ngờ phát ra một tiếng nổ, như thể không khí bị nén đến cực độ.
“Đạo Thể quả thực rất mạnh. Hiện tại các võ giả Chân Khí trung cấp đứng trước mặt mình sợ là không đỡ nổi một đòn mình tiện tay đánh ra. Chỉ có cao thủ cấp Đại Tông Sư mới có thể miễn cưỡng đỡ được chiêu của mình. Có điều nếu mình dùng hết sức lực, bọn họ cũng sẽ không đỡ nổ một chiêu của mình.” Đường Tuấn cảm nhận được sức mạnh toàn thân lẩm bẩm nói, giọng điệu lộ rõ sự tự tin mạnh mẽ.
Anh vốn không hề phóng đại. Đạo Thể là thể chất không chất bẩn trong truyền thuyết, có thể rất nhiều võ giả đều đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng chân chính nhìn thấy lại không có mấy người. Bằng không, Huyền Long Tử có bối cảnh xuất thân từ Cổ Hồng Lĩnh sao lại có thể không nhìn ra. Nếu không phải Chung Khê San bỏ ra giá lớn để nấu hồ cho anh luyện thân thể, Đường Tuấn cũng không thể tu được thể chất như vậy!
“Hậu Thiên Đạo Thể đã mạnh như vậy rồi, vậy Tiên Thiên Đạo Thể trong truyền thuyết chẳng phải có năng lực dời núi lấp biển sao.” Ánh mắt Đường Tuấn lóe lên, có vẻ mong đợi.