CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mắt bắn ra lửa, một tay dời núi, thậm chí ngay cả trường sinh bất diệt trong truyền thuyết cũng đều là Thần Thông!  

Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác. Bất kể là kinh sách hay là chín mươi chín chữ, cũng chỉ khiến Đường Tuấn có xác suất mở kho tàng trong cơ thể cao hơn những người khác một chút mà thôi. Còn về việc có thể nắm bắt và mở rộng ưu thế này hay không, còn phụ thuộc vào tạo hóa và chính nỗ lực của mình.  

Advertisement

Cũng giống như Trương Tĩnh Hòa, anh ta chắc chắn không thua kém Mục Phương về tư chất, cộng thêm xuất thân từ Võ Đạo Đại Phái như Thiên Sư Đạo, nhưng vì kiêu căng ngạo mạn dẫn đến như ếch ngồi đáy giếng, tụt lại phía sau Mục Phương, thậm chí cả đời còn lại cũng không thể đuổi kịp.  

Bây giờ Đường Tuấn đã phần nào hiểu được nguồn gốc tư chất đặc thù của mình, rất có thể bẩm sinh đã khai phá được kho tàng trong cơ thể, vì vậy bọn họ mới có đủ loại năng lực tách biệt với thế giới.  

Mà bản thân Đường Tuấn chính là Hậu Thiên Đạo Thể, nếu có thể mở khóa kho tàng chắc chắn có thể kinh thế! Đạo Thể thuần túy có tiềm năng vô địch thiên hạ, nếu khai phá tất cả Đạo Thể tiềm tàng trong cơ thể, Đường Tuấn không dám tưởng tượng. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Hậu Thiên Đạo Thể khó đột phá được cảnh giới Thần Hải, nó cần phải tích lũy nhiều hơn người bình thường.  

“Biến đổi từ "Đạo Tạng", mở ra kho tàng trong cơ thể, công pháp của tôi gọi là "Thần Tàng quyết".” Ánh mắt Đường Tuấn trở nên xa xăm, chính thức đặt tên cho công pháp của mình.  

Đường Tuấn duỗi thẳng người dưới, bên trong cơ thể vang lên tiến đậu rang lốp bốp.  

“Những cuốn sách trong tàng thư các vô dụng đối với tôi, nên rời đi rồi.” Đường Tuấn nhìn lướt qua từng quyển thư tịch kinh sách trong lầu các, sau đó quay người xuống tầng.  

Thời gian anh đến tàng thư các chưa đầy nửa tháng, nhưng ảnh hưởng đối với anh còn sâu sắc hơn hai mươi mấy năm trước của anh. Bây giờ chính là lúc các cao thủ cảnh giới Thần Hải đang thăm dò, e rằng không thể cảm nhận được khí cơ của anh. Khí chất của anh nho nhã như một học giả đọc sách thơ văn tiên cổ, ánh mắt thâm thúy như biển sâu.  

Phúc hữu thi thư khí tự hoa - Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, câu này cũng không phải không có đạo lý.  

Anh đẩy cửa tàng thư các ra, bầu trời đầy sao bỗng nhiên rơi vào người anh như thủy ngân, phủ lên người anh một lớp bạc trắng.  

“Hửm?”  

Đường Tuấn nhìn dáng người trước mặt cách đó không xa, một lão đạo sĩ đang ngẩng đầu ngắm sao. Còn về Trương Tín Triết vốn đang canh giữ bên ngoài tàng thư các lại không biết đã đi đâu mất.  

Đạo sĩ có khuôn mặt già nua, tóc hơi lưa thưa, mặc một chiếc áo choàng có phần tồi tàn. Chỉ nhìn dáng vẻ này thôi, còn không bằng tên lang băm lừa đảo ngoài đường. Nhưng hai tay ông ta chắp sau lưng, lưng lại vô cùng thẳng, tạo cho người ta cảm giác trời có sập xuống cũng chẳng thể khiến ông ta khom người.  

Đường Tuấn khẽ nhướng mày, anh cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người đạo sĩ, điều này khiến anh xác nhận được thân phận của đạo sĩ.  

Nửa tháng trước, anh đánh nhau với Trương Tín Triết, cuối cùng lúc anh chuẩn bị ra quyền, lại cảm nhận được một luồng khí cơ vô cùng mạnh mẽ. Luồng khí cơ đó có nguồn gốc rất giống với lão đạo sĩ trước mặt.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi