*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo cách nhìn của đạo sĩ, cho dù Đường Tuấn qua loa đại khái, miễn cưỡng ghi nhớ thì ít nhất cũng cần thời gian vài tháng. Nhưng bây giờ còn chưa đến nửa tháng, Đường Tuấn đã đi ra khỏi tàng thư các, đương nhiên khiến ông ta cảm thấy hơi kỳ quái.
“Chẳng lẽ là vì cậu ta chưa từng tu luyện, nên không thể hiểu được những câu chữ trong sách cổ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Nếu quả thật là như vậy, kiến thức tâm tính của cậu ta cũng chỉ ở mức bình thường, có lẽ mình đã đánh giá cao vị Hậu Thiên Đạo Thể này.” Ánh mắt đạo sĩ hơi cụp xuống.
Advertisement
Đối với việc Đường Tuấn chỉ mất nửa tháng để hiểu cặn kẽ tất cả sách cổ và ghi nhớ trong đầu, đạo sĩ chưa từng nghĩ đến khả năng này. Loại chuyện này, ngay cả thiên sư đời thứ nhất của núi Yên Tử có sống lại cũng không thể làm được.
“Như vậy cũng tốt. Chí ít không cần phải lo lắng đạo pháp Thiên Sư Đạo của mình bị người ngoài học được.” Trong lòng đạo sĩ nghĩ vậy.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên miệng đạo sĩ vẫn lịch sự hỏi: “Không biết là bảo tàng trong tàng thư các có giúp được cho cậu không?”
Đường Tuấn thật thà trả lời: “Trợ giúp rất lớn. Bảo tàng của núi Yên Tử quả nhiên là phi thường.”
Đạo sĩ lắc đầu trong lòng, vị Hậu Thiên Đạo Thể này còn sống chết muốn giữ thể diện.
Trên mặt đạo sĩ lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đạo sĩ sợ động đến thể diện của Đường Tuấn, không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.
Ông ta nhìn Đường Tuấn, đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên bừng sáng lên, tựa hồ như muốn nhìn thấu bí mật cả người Đường Tuấn. Nhưng hiện tại Đường Tuấn đã luyện thành "Thần Tàng quyết", hơi thở như bay cao, hòa quyện cùng trời đất. Tu vi của đạo sĩ chung quy vẫn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Nhân cấp một, tự nhiên cũng sẽ không nhìn ra chiều sâu và thực lực thật sự của anh.
Sau khi quan sát một lúc, đạo sĩ không thấy có gì bất thường. Khuôn mặt già nua khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, rồi lập tức trở lại bình thường.
Dường như Đường Tuấn không cảm nhận được động tác của đạo sĩ, vẫn đứng yên như vậy, vô cùng thản nhiên.
“Thật không ngờ sau ba trăm năm, Đạo Thể cuối cùng lại xuất hiện lần nữa.” Đạo sĩ nghiêm mặt, lại nhìn lên bầu trời đầy sao chói lọi, trong giọng nói mang theo mấy phần ngưng trọng, nói: “Xem ra trời đất đang thật sự thay đổi.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, nhìn về phía đạo sĩ hỏi: “Cái gì gọi là trời đất đang thay đổi?”
Đạo sĩ trịnh trọng nói: “Ba trăm năm trước, không chỉ giới võ đạo Việt Nam chúng ta đột nhiên điêu tàn, mà giới võ đạo toàn cầu bao gồm cả tòa thánh Tây Phương và rất nhiều thế lực siêu phàm khác cũng đột nhiên bị bóp nghẹt. Các võ giả cấp bậc cảnh giới Thần Hải dường như toàn bộ đều bốc hơi biến mất trong một đêm. Tổ sư đời đầu của núi Yên Tử chúng tôi đã để lại lời di huấn trước khi quy tiên.”
Đạo sĩ bỗng nhiên nhìn Đường Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Trời đất thay đổi, Đạo Thể lâm trần.”
Ông ta thở dài rồi nói tiếp: “Các thế hệ chưởng giáo của núi Yên Tử lúc đó đều coi câu này là lời nói bừa trước lúc lâm chung của tổ sư, ngay cả tôi cũng sắp quên mất chuyện này rồi. Không ngờ qua ba trăm năm, sau Hàn Nhật Long lại xuất hiện một Hậu Thiên Đạo Thể. Xem ra tổ sư năm đó chắc chắn đã biết được điều gì, cho nên mới lưu lại câu nói đó để cảnh báo tôi.”