*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Đường Tuấn an ủi ngược lại cô, vẻ bi quan trong mắt Trình Vân Thiên càng đậm hơn, nhỏ giọng nói: “Anh nên hiểu rõ, bây giờ anh có thể phá vỡ sự trói buộc của Đạo Thể hay không đã không còn là chuyện của một mình anh nữa. Rất nhiều người của giới võ đạo đều đang nhìn vào anh, nếu anh giẫm theo bước chân của Hàn Nhật Long, e rằng sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu.”
Advertisement
“Ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng.
Sao anh lại không biết đạo lý đứng càng cao ngã càng đau chứ. Ba trăm năm trước Hàn Nhật Long cũng là cảnh vô địch, đệ tử chùa Bái Đính lúc đó đều lấy đó làm tự hào, ngay cả Thiên Sư Đạo, các ban phái lớn như Cổ Hồng Lĩnh cũng không dám dễ dàng đối địch. Nhưng khi Hàn Nhật Long dừng lại ở cảnh giới Chân Khí, những đối thử trước kia đều cùng ăn mừng với nhau, rất là khoái chí. Chùa Bái Đính càng phải đứng mũi chịu sào, bị người đời chế giễu là không biết lượng sức. Đến cuối cùng, ngay cả chùa Bái Đính cũng không thể chịu nổi loại áp lực này, chỉ có thể đóng chặt núi gần mười năm, tránh đầu sóng ngọn gió!
Thành Đại Hải khom nửa người đi theo phía sau hai người họ, nghe thấy vậy trái tim run lên. Mấy ngày nay anh ta may mắn được sống trong miếu trên đỉnh núi Yên Tử, được nghe được thấy rất nhiều chuyện mà trước kia chưa từng biết đến, đã biết được sự tồn tại của giới võ đạo. Mà cậu thanh niên trước mắt anh ta này lại phải chịu áp lực của toàn giới võ đạo, khiến anh ta không khỏi kinh hãi. Bỗng nhiên anh ta có chút lo lắng, liệu chuyến này dẫn Đường Tuấn về nhà họ Thành, có gây khó khăn gì cho nhà anh không?
“Khắp nơi đều là kẻ địch.” Trong đầu Thành Đại Hải bỗng nhiên xuất hiện một cụm từ.
Đôi mắt đẹp của Thành La Vân lại liên tục nhấp nháy, trong đôi mắt to lóe lên vẻ sùng bái. Cô bé là một cô gái mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không học Taekwondo. Sức mạnh của Đường Tuấn đã vượt ngoài nhận thức của cô bé, khiến cô bé sinh ra niềm khao khát khám phá vô tận. Đường Tuấn càng mạnh thì lại càng thần bí, suy nghĩ trong đầu cô bé cũng càng thêm mãnh liệt, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tạ Hoàng Đồng, lên núi gánh thêm hai thùng nước về đây tưới hoa cỏ. Những đám hoa cỏ này không phải đồ bình thường, nhất định phải dùng nước suối trên núi để tưới.” Một giọng nói vênh váo hống hách truyền đến.
Giọng nói đó đến từ trước mặt bọn họ, trong một miếu đạo sĩ nhỏ bên đường.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy trong sân bên ngoài miếu đạo sĩ, một cậu bé gầy gò trơ xương đang đứng cắn môi. Xem dáng vẻ như chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng bởi vì thể chất gầy yếu, trông cậu bé còn không khỏe mạnh bằng đứa trẻ mười một mười hai tuổi, như thể một cơn gió hơi to một chút cũng có thể thổi bay cậu bé.
Trước mặt cậu bé, ba đạo sĩ mười bảy mười tám tuổi đang đứng khoanh tay, nhìn cậu bé với vẻ mặt đầy thù địch. Thể chất của ba người đều cường tráng hơn cậu bé rất nhiều, thằng bé ở giữa trong đó nói xong thì đá hai thùng gỗ dưới chân đến bên chân cậu bé.
Cái thùng gỗ kia cao bằng nửa người cậu bé, khiến người ta không nỡ nhìn.
Bốn người đều mặc áo đạo sĩ, trông dáng vẻ thì đều là đạo sĩ trên núi Yên Tử. Chỉ là áo đạo sĩ trên người cậu bé rách rưới, còn có rất nhiều mảnh vá, còn ba người kia lại rất hào nhoáng.
“Sư huynh Minh Thời, những đám hoa cỏ này đều đã được tưới rồi.” Cậu bé gầy gò cắn chặt môi, mạnh dạn nói: “Hơn nữa, tưới nước cho những đám hoa cỏ này rõ ràng là nhiệm vụ của sư huynh, tại sao lần nào cũng bắt em làm thay.”