CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sư huynh, huynh cũng đánh giá cao nó quá rồi. Nếu không phải núi Yên Tử của chúng ta có lòng tốt, đem thằng nhóc bị người ta vứt bỏ này nhặt về nuôi dưỡng, chỉ sợ nó đã sớm bị tuyết đông lạnh chết rồi. Một đứa trẻ bị bỏ rơi mà cũng muốn tu luyện đạo pháp. Đây đúng là trò cười lớn cho thiên hạ.” Một đạo sĩ khác cười nhạo cậu bé vài câu, sau đó lại nịnh nọt sư huynh Minh Thời nói: “Cũng không phải ai cũng có tư chất tu luyện giống như sư huynh Minh Thời.”  

Advertisement

Tiểu đạo sĩ Minh Thời nghe vậy, vẻ mặt ngạo nghễ. Điều kiện gia đình bọn họ cũng không tệ, nếu không cũng không vào được núi Yên Tử, mà Minh Thời là do ba mươi năm trước một vị trưởng lão trong lúc ngoại vi đã nhìn trúng, truyền thụ cho một ít đạo pháp. Đây cũng là lý do Minh Thời dám làm mưa làm gió, cậy vào đó để trách mắng ngược đãi cậu bé.  

Cậu bé nhỏ xác thực đã được người của núi Yên Tử nhặt về trong một đêm tuyết rơi. Tuy rằng cậu bé nhỏ tuổi, nhưng cũng đã có lòng tự trọng, bị người khác cười nhạo chế giễu như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, giằng co muốn nhảy vào liều mạng với ba đạo sĩ, nhưng lại bị một người trong bọn chúng đạp ngã ra đất.  

“Không biết tự lượng sức, chỉ bằng thân thể nhỏ bé kia của mày, không cần sư huynh Minh Thời phải ra tay, tao chỉ cần dùng một tay cũng có thể lật đổ mày. Mày không chỉ không biết cha mẹ mình là ai, ngay cả cái tên cũng do sư phụ đã chết kia của mày đặt cho, mày còn có chỗ nào dùng được chứ? Tạ Hoàng Đồng, lên như diều gặp gió, tao nhổ vào!” Đạo sĩ chế nhạo.  

Cậu bé nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt thành quyền, có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi dưới lớp da bọc xương của cậu. Đôi mắt đã sớm nhòe đi vì nước mắt, nhưng lại bị cậu cưỡng ép nhịn xuống.  

“Khóc xong rồi thì mau đi gánh nước đi, nếu không thì mày sẽ biết hậu quả.” Minh Thời nói xong câu đó rồi dẫn hai đạo sĩ nhỏ bỏ đi.  

Bọn họ không thể rời đi được, bởi vì có người đang đứng chặn đường của họ.

Đường Tuấn nhìn Tiểu đạo sĩ tên là Minh Thời này, bình tĩnh nói: “Đi xin lỗi thằng bé.”  

Minh Thời ngẩng đầu, lông mày cau chặt, nói: “Anh là ai, biết nơi này là ở đâu không?”  

Đường Tuấn lên núi Yên Tử, đánh nhau với Trương Tín Triết, cũng chỉ có các trưởng lão quan trọng và rất ít người ở núi Yên Tử biết. Minh Thời chỉ là một học trò của trưởng lão ở bên ngoài, tất nhiên là không biết đến Đường Tuấn.  

“Đi xin lỗi thằng bé.” Đường Tuấn lặp lại.  

“Tôi còn tưởng là ai chứ. Hóa ra là con heo mập anh.” Một tên đạo sĩ đi theo sau lưng Minh Thời bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía Thành Đại Hải, châm chọc nói: “Con gái của anh còn chưa có chết đâu. Tiên Sư trên núi đồng ý ra tay rồi sao? Nếu không thì anh lấy ra thêm một hai trăm triệu, nói không chừng Minh Thời sư huynh sẽ giúp anh cầu xin với các trưởng lão bên trong quán.”  

Sắc mặt Thành Đại Hải trở nên khó coi, lúc trước ông ta vì con gái Thành La Vân bị bệnh mà lên xuống núi Yên Tử sắp xếp, lại bị ba tên tiểu đạo sĩ này từng lừa gạt, lừa gạt đi năm trăm triệu. Nhưng ngại vì thân phận của đối phương, ông ta chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Lúc này bọn họ châm chọc khiêu khích, trong lòng hiển nhiên sẽ không vui, nhưng lại không dám nói gì.  

“Hóa ra là các ngươi đi cùng nhau.” Lông mày Minh Thời giãn ra, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm nói: “Cút đi, anh đang cản đường của tôi.”  

Vốn dĩ anh ta còn sợ Đường Tuấn có chút bối cảnh lai lịch gì đó, dù sao cũng là tới từ trên đỉnh núi. Nhưng bây giờ xem ra, là anh ta đã quá lo lắng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi