*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bị thương?” - Tôn Gia Minh lắc đầu, đáp: “Đó là mọi người chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Trình hai ngày trước.”
Anh ta lôi ra một tấm hình, nói tiếp: “Người này tên là Trình Kiên, tu vi cũng thuộc hàng đỉnh cao, là thiên tài trong lớp đệ tử của nhà họ Trình. Cậu ta gọi tất cả trưởng lão của nhà họ Trình, muốn trói Đường Tuấn đem nộp cho nhà họ Hư, cuối cùng bị Đạo thể bắn một tia nguyên khí, trong vòng mấy phút đã chết già. Thực lực như này, mọi người có dám xác nhận chính xác là anh ta bị thương không?”
Advertisement
Cả hai vị trưởng lão nhìn bộ xương khô trên tấm ảnh, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ.
“Vậy, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?” - Sắc mặt ông cả Tôn tái xanh, nhưng cũng đã dẹp bỏ dáng vẻ giận dữ vừa nãy, đối với một người có thần hải ngang hàng Hậu Thiên Đạo Thể, ngay cả nhà họ Tôn cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Tôn Gia Minh đứng dậy, thân thể dãn ra, cười lạnh nói: “Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy. Đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn vị Hậu Thiên Đạo Thể này, nếu vết thương của anh ta đã khỏi, vật lần này đánh cho anh ta rụng răng rồi nuốt vào bụng luôn. Nếu anh ta thật sự bị thương, không còn nhiều thời gian, nhà chúng ta cũng để cho người sắp chết chút mặt mũi.”
Hai người trưởng lão lộ rõ vẻ mặt vui mừng, bọn họ thật sự vẫn không dám phân cao thấp với Đường Tuấn, nhưng ở đây có Tôn Gia Minh đứng ra, đại diện cho nhà họ Tôn, bọn họ thừa sức.
Bên trong đại sảnh nhà Mộ Dung, Đường Tuấn đang bắt mạch cho ông cụ Mộ Dung.
“Cơ thể ông nội gần như đã khỏi hắn, sau này chú ý dùng thuốc và điều dưỡng là được. Anh viết một đơn thuốc, đến lúc đó em để ông nội điều dưỡng theo đơn thuốc này là được.”
Đường Tuấn vừa nói chuyện, tay vừa múa trên giấy bút viết ra một đơn thuốc. Mặc dù căn bệnh ung thư của ông cụ gần như đã khỏi, nhưng thời gian này vì chuyện của tập đoàn mà vất vả khá nhiều, để lại vài di chứng. May mà kịp thời phát hiện, tiến hành trị liệu là được.
Ông cụ Mộ Dung thở dài, nói: “Lần này may mà có con đến, bằng không thằng nhóc Mộ Dung Hà không biết sẽ làm gia chuyện gì khiến người người oán hận nữa. Dám ép người cướp chức, thằng nhóc này đúng là có gan làm phản mà.”
“Ông nội yên tâm đi, lần này con sẽ xử lý hết mọi chuyện rồi mới đi.”
Đường Tuấn đưa đơn thuốc cho chú Phú, trong mặt lướt qua một tia lạnh lẽo.
“Được. Không nghĩ tới lại dính dáng đến cả nhà họ Tôn ở Đông Bắc.” - Ông cụ thở dài, giọng điệu rõ vẻ kiêng dè, đối với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Tôn, đến cả ông cũng cảm thấy có lòng nhưng không có sức.
“Đường Tuấn, cậu thật sự có lòng tin sẽ đánh bại nhà họ Tôn?” - Chú Phú đứng đằng sau, đột nhiên hỏi. Chú ấy cũng là cao thủ tông sư, trước kia được ông cụ Mộ Dung giúp đỡ nên ở lại đây, đối với vị trí nhà họ Tôn trong giới võ đạo vô cùng rõ ràng. Mấy trăm năm qua, võ đạo dù lụi tàn như thế nào, cao thủ tông sư của nhà họ Tôn cũng chưa từng đứt quãng, thậm chí còn có tin đồn chưởng quản đời trước nhà bọn họ, cha của Tôn Yến Kỳ còn đột phá cảnh giới Thần hải.
“Yên tâm đi chú Phú, chỉ cần nhà họ Tôn dám tìm đến cửa, con dám đánh bại bọn họ.” Đường Tuấn nhếch miệng cười, vô cùng tự tin.