CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm đó Đường Tuấn ở lại nhà Mộ Dung. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống bên cạnh Đường Tuấn đang ngồi ở ban công. Thần Tàng Quyết theo ý thức của anh di chuyển, nguyên khí nhẹ nhàng tràn vào bên trong cơ thể, phát triển tu vi. Vết thương trên bụng Đường Tuấn theo di chuyển của nguyên khí hơi hơi phát sáng, đó là vết thương của Chùy Huyền Vu, dù đã chữa trị, nhưng cũng không thể xóa đi dấu vết.  

Advertisement

“Có thể xử lý những chuyện ở đây trong hai ngày, sao đó có thể đi tới chùa Bái Đính rồi.” Đường Tuấn thầm nghĩ.  

Anh muốn lên chùa Bái Đính nhìn di thể ba trăm năm trước của Hàn Nhật Long. Mặc dù đã ba trăm năm, ngay cả xương khô của tông sư cũng theo gió bay đi rồi, nhưng Hàn Nhật Long là Hậu Thiên Đạo Thể, dù tinh thần có chết thì cơ thể giữ lại mấy trăm năm cũng không phải vấn đề.  

“Cộc cộc!”  

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Dung Lan đi tới. Đường Tuấn quay đầu lại nhìn, chút xíu nữa là phun cả máu mũi ra ngoài. 

Chỉ thấy trên người Mộ Dung Lan mặc một bộ áo ngủ mỏng manh màu hồng phấn, phía dưới là một cái quần đùi ngắn, cánh tay trắng ngần như ngó sen, bắp đùi thon dài, dáng người lả lướt quyến rũ, được ánh đèn trong phòng chiếu rọi, cô trông giống như một miếng ngọc màu mỡ dê thượng hạng, tỏa ra ánh sáng mê người. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, trong đôi mắt nhìn Đường Tuấn ngập tràn yêu thương.  

“Trời trở lạnh, em không sợ cảm lạnh à.” Đường Tuấn lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhắc nhở cô. Nhưng tầm mắt lại không nỡ di chuyển.  

Mộ Dung Lan ngồi ở trên giường, nói: “Trong phòng mở máy sưởi rồi, sợ cái gì. Với lại, chẳng phải có vị thần y là anh ở đây sao? Bệnh vặt như cảm mạo tính là gì.”  

Khi cô nói chuyện, khuôn mặt đã đỏ hồng giống như là quả táo, xinh đẹp căng mọng.  

Đường Tuấn chỉ có thể tạm thời kết thúc tu luyện, ngồi xuống giường với cô. Trong căn phòng yên lặng, dường như có thể nghe được tiếng nhịp tim đập của nhau. Đến cả Đường Tuấn cũng trở nên khẩn trương, cứ như là sắp phải đối mặt với một trận chiến sinh tử vậy.  

Mộ Dung Lan gục đầu xuống, bàn tay hơi đan vào nhau, lẩm bẩm nói: “Tối nay em không về.”  

Những lời này nhưng như là hồi còi khai chiến, Đường Tuấn lập tức ôm Mộ Dung Lan vào trong lòng ngực, rồi tham lam hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp của cô.  

Sau một trận mưa rền gió dữ, Mộ Dung Lan dựa vào ngực Đường Tuấn, tuy rằng có hơi đau, nhưng vẻ mặt của cô lại rất thỏa mãn. Hai tháng không gặp mặt, nỗi nhớ nhung gần như ngập tràn lòng cô, hôm nay lại được gặp Đường Tuấn lần nữa, cuối cùng không cách nào giữ lại được, chỉ muốn tặng cho anh điều tốt nhất.  

Đường Tuấn cưng chiều vuốt v3 đầu Mộ Dung Lan, trong lòng anh bỗng nhiên thấy hơi không đành lòng: “Nếu như anh không thể nào đột phá, thì sẽ không công bằng với Dung Lan.” Lúc này anh mới hơi hiểu ra, trong lúc không để ý, sống chết của anh đã không còn là chuyện của một người nữa, mà liên quan đến rất nhiều người. Hiệp hội y học cổ truyền, tập đoàn Thiên Thanh, Mộ Dung Lan, Thẩm Ngọc Nhu, Lý Ái Thi, vân vân, những người này đều có mối quan hệ tốt với anh, rồi dần dần trở thành những thứ mà anh muốn bảo vệ.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi