CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Chỉ trong vòng một đêm, đã trấn áp được cả một toà thành.

Trấn Giang Vương không cách nào tưởng tượng ra được sức mạnh thật sự của nhà họ Diệp to lớn đến nhường nào.

Đây chỉ là một tên người hầu thôi mà.

Sau khi chuông điện thoại reo lên, cả người Trấn Giang Vương bất chọt run rẩy.

“Nguy Thiên Phàm, ông đã biết tội của mình chưa?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Tôi biết tội, tôi biết tội.

“Trấn Giang Vương tưởng như sắp khóc đến nơi.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chí Oánh rời khỏi Trường Giang? Ngay cả khu viện để cấm túc bà ta cũng bị san bằng rồi? Mau đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý ngay đi!”
“Tôi cũng không dám giấu gì ngài, cái tên khốn kiếp mà Chí Oánh sinh ra đã tìm đến tận cửa! Tên khốn này cũng lợi hại lắm.


„ tay sai của của nhà họ Diệp.

Nào ngờ rãng anh còn chẳng có cái tư cách này.

Tin tức về sự xuất hiện của anh lại không đi nổi tới cổng nhà họ Diệp.

Mà chỉ có thể rơi vào tay một kẻ hầu.

“Nếu như mẹ con Chí Oánh đã dám phá vỡ luật lệ, vậy thì nhà họ Diệp cũng chẳng cần tuân thủ ước định làm gì nữa!”
“Hai mẹ con nhà này, nếu mà giữ lại thì ắt sẽ trở thành tai hoạ ngầm đối với nhà họ Diệp, biện pháp duy nhất là khiến cho bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”
Bên trong ánh mắt của tên người hầu Diệp Văn Tùng đã hiện lên nồng nặc sát khí.

“Tốt quá rồi…”
Nguy Nhất Phi cắn răng nói: “Diệp Quân Lâm, anh còn định chống lại cả nhà họ Diệp u? Anh còn chẳng có đủ tư cách để lọt vào mắt bọn họ! Đến cả một cái liếc mắt của họ anh cũng không xứng!” Ngụy Nhất Phi không hề nói quá chút nào.

Sức mạnh của nhà họ Diệp quả thực quá to lớn.


To lớn đến mức làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

Xét cho cùng, bất luận năng lực của Diệp Quân Lâm có mạnh mẽ đến đâu, dù là mạnh đến thấu trời đi chăng nữa, nhưng nếu đặt trước mặt nhà họ Diệp thì cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.

Dám chống lại gia tộc đệ nhất, thì chi có một con đường chất thôi.

Ngay lúc hai cha con Trấn Giang Vương đang vui vẻ, giọng nói của Diệp Văn Tùng lại vang lên: “Đã gây ra hoạ lớn đến nhường này, thì Mấy người cũng liệu mà tự giải quyết đi!” Bùm! Đầu của hai cha con Trấn Giang Vương tưởng như vừa nổ tung.

Nhà họ Diệp đây là muốn tiêu diệt cả nhà họ Ngụy à! Một gia tộc lớn như nhà họ Diệp, lúc nào cũng sẽ hành động vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán.

Những con chó mà bọn họ nuôi đưới tay, cũng tuyệt đối không được phạm sai lâm.

Nếu phạm lỗi, ắt phải chết! Trên thực tế, thả Chí Oánh đi, tội này đáng phải diệt khẩu.

Không thể để bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài.

“Tôi…
Trong ánh mắt của Trấn Giang Vương bỗng hiện lên một vẻ trâm lặng đầy chết chóc.

Dù xương cốt có bị gãy nát thì ít nhất vẫn còn giữ được cái mạng.

Nhưng bây giò, ngay cả một cơ hội sống cũng không còn nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi