CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Trong một đêm này, hễ là người biết đến tin tức của Chí Oánh thì đều sẽ bị tiêu diệt.

Biến mất mãi mãi cùng với nhà họ Nguy! Tại nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm đã quỳ được một ngày một đêm rồi.

Nhưng cô vẫn nhất quyết cho rằng bản thân không hề sai.

Dù sao thì cô cũng là hy vọng của cả nhà họ Trịnh, nên Ngô Thị Lan cũng không thể dùng cách hành hạ thể xác này để trừng phạt cô mãi được.

Chỉ có thể cho phép cô đứng lên.

Ngô Thị Lan lập tức gọi vợ chông Đoàn Hồng Thái ra bàn bạc: “Như vậy đi, chúng ta trực tiếp đi tìm Diệp Quân Lâm, đuổi hai mẹ con nhà họ về Giang Nam! Như vậy thì Từ Nhiệm cũng sẽ không dính líu gì đến bọn họ nữa”
“Đúng, con thấy cũng có thể.

Cho bọn họ thêm một ít tiền nữa! Vợ chông Đoàn Hồng Thái ngay lập tức đồng Ý.

Ngay sau đó, Ngô Thị Lan, Trịnh Quốc Thăng và đám người còn lại cùng nhau đi đến khu căn cứ quân sự.


Diệp Quân Lâm nhìn thấy bọn họ tới, vô cùng bất ngờ.

“Sao các người lại tới đây?”
Ngô Thị Lan nói: “Diệp Quân Lâm, mẹ của cậu đâu? Kêu bà ta ra đây!”
“Con trai, có chuyện gì vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng động, Chí Oánh lập tức bước ra.

Vừa nhìn thấy bộ dạng già nua cùng với dáng đi khập khiễng của Chí Oánh, hai vợ chồng Đoàn Hồng Thái lập tức cảm thấy thất vọng.

Vốn còn tưởng rằng Ngô Thị Lan nói quá.

Không ngờ tới sự thật lại là như vậy.

“Ha ha ha”
Đám người Đoàn Hồng Thái đều bất ngờ nở nụ cười.

Diệp Quân Lâm không hiểu, nhưng người mẫn cảm như Chí Oánh lại có thể nhận ra bọn họ đang mỉa mai mình, đồng thời làm con trai mình quẫn bách.


Bà rất khó chịu.

“Không đúng, Diệp Quân Lâm, không phải cậu mồ côi à? Nhặt đâu về một bà…
mẹ mìn thế? Giả đúng không?” Đoàn Hồng Thái hỏi.

Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Đây là mẹ ruột của con, không phải giả”
“Thật thì sao? Cậu định để mẹ cậu sống chung à?” Trịnh Nhã Uyên xen vào.

Diệp Quân Lâm khẳng định: “Tất nhiên rồi, đây là mẹ con, sao con lại không sống cùng bà ấy chứ?”
“Hiếu thuận thì tốt thôi, nhưng cậu đã nghĩ đến tương lai chưa?”
Đoàn Hồng Thái nghiêm túc hỏi.

Diệp Quân Lâm ngạc nhiên hỏi lại: “Hai người muốn nói gì?”
“Không phải câu đã nói muốn phục hôn với Từ Nhiệm à? Còn tuyên bố muốn tổ chức một lễ cưới để đời cơ mà? Bây giò tìm được mẹ ruột là muốn để cả mẹ cậu cùng sống với cậu và Từ Nhiệm sao?” Đoàn Hồng Thái nén giận nói.

“Tất nhiên rồi ạ.

Từ Nhiệm cũng đã gặp mẹ con, hai người rất hòa hợp! Ở chung sẽ không sao!”
“Ai nói không sao!”
Đoàn Hồng Thái chợt gầm lên.

“Cậu là loại người gì tự mình không biết à? Mỗi ngày ăn ngủ chơi bời, hầu như toàn bộ nhân viên của Minh Cường đều nói cậu ăn không ngôi rôi! Bây giò cậu còn có mặt mũi nhặt vê một bà mẹ? Cậu định ăn bám Từ Nhiệm cả đời à?” Trịnh Nhã Uyên phụ họa: ‘Không biết chừng ngày nào đó cậu lại tìm được ba ruột, vậy là thêm một gánh nặng nữa! Cậu có ý gì đây? Từ Nhiệm nợ nần gì nhà cậu chắc? Nuôi cậu thì chớ, còn phải nuôi cả ba mẹ của cậu sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi