CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



*Cô đang làm gì đấy? Thò thò núp núp ở đây làm gì?”
Đang khi Vương Mỹ Kỳ định bước lên phía trước thì sau lưng ả đột nhiên vang lên tiếng ai đó, dọa cho tim ả ta đánh cái thịch.

Quay đầu nhìn lại, vài bảo vệ đang nhìn chằm chằm ả.

‘Xin đừng hiểu nhầm, tôi là ký giả Vương Mỹ Kỳ của đài truyền hình, đây là giấy hành nghề của tôi.”
Vương Mỹ Kỳ nhanh chóng đem thẻ phóng viên của mình ra cho họ xem, bảo vệ xác nhận đúng là thật.

*Tôi, thật ra, tôi muốn vào trong phỏng vấn các vị lãnh đạo…”
Vương Mỹ Kỳ mở lời nói mục đích của mình.

“Không được! LÃnh đạo trong phòng này ngày hôm nay không chấp nhận phỏng vấn.

Trò chuyện bàn bạc của họ đều là bí mật! Mong cô quay về chol”
Và thế là, Vương Mỹ Kỳ bị cưỡng ép, đuổi ra khỏi phía sau sân khấu.

Thế nhưng ả ta không cam lòng.

Khổ cực lắm mới gặp được lãnh đạo Diệp, không thể từ bỏ dễ dàng như thế được.

*Chị Mỹ Kỳ, đi thôi, tắt cả mọi người đều đi hết rồi đầy.”

Một đồng nghiệp của ả thúc giục.

“Thê này đi.

Mọi người đi ăn cơm trước, tôi sẽ đứng chờ người ở lối vào!”
Vương Mỹ Kỳ đi đến một lối vào riêng tư của trung tâm triển lãm.

Lối đi dành riêng cho các cán bộ cao cấp này có rất ít người biết.

Có điều, Vương Mỹ Kỳ quen tay hay việc, cứ cắm cọc ở đây chờ thời.

Ä tin tưởng, một lát nữa thì lãnh đạo Diệp cũng sẽ đi về từ lối này.

Đến khi đó, đích thân ả đến phỏng vần trực tiếp là được.

Cứ thế, chờ mãi, chờ mãi.

Vương Mỹ Kỳ chờ đến muốn ngủ gật.

Thế nhưng vẫn không đợi được người cần gặp.

Ä ta nào biết, vì để chuẩn bị, lên kế hoạch nên suốt hai ngày nay, Diệp Quân Lâm đều ở lại chỗ này.

Khoảng thời gian mà ả ta chờ mòn mỏi, Diệp Quân Lâm đã đang nằm ngủ trên ghé sô pha.

Vương Mỹ Kỳ không tin chuyện này, ra sức chờ đến tận.

sáu, bảy giờ tối.

Vẫn không thấy người ở đâu.

ị “Không thể bỏ cuộc được! Cơ hội kỳ này rất quan trọng với mình!”
Vương Mỹ Kỳ tự cổ vũ mình.

Đến lúc tan tầm, Diệp Quân Lâm sau khi kiểm tra lại một lượt thì rời đi thẳng từ cửa chính.

Anh vốn dĩ chẳng biết lối đi riêng tư gì cả.

ƯỚc chừng phải đến chín giờ, thì lối đi bí mật mới có người từ từ bước ra.


Lúc này chân của Vương Mỹ Kỳ cũng đã tê rần.

Vương Mỹ Kỳ lập tức xông đến, hỏi: *Xin hỏi, lãnh đạo Diệp sắp đi ra chưa ạ?”
“Ơ? Lãnh đạo Diệp đi về từ lâu rồi!”
Nhân viên ở trung tâm kinh ngạc nói.

Con ngươi Vương Mỹ Kỳ sắp lồi cả ra ngoài: “Cái gì? Đi rồi? Đi khi nào? Tôi vẫn đứng đây đợi suốt mài”
*Cô đứng ở đây đợi nên không gặp được phải rồi! Lãnh đạo Diệp về từ cửa chính, bảy giờ đã về rồi!”
Nghe thế, cả người Vương Mỹ Kỳ như muốn phát điên.

“Cái gì cơ?”
Ä ta đợi ngu cả người ở đây tận một ngày trời.

Thế nhưng Vương Mỹ Kỳ không thốt lên tiếng oán thán nào.

Ngày mai ả ta còn phải đến đây cắm cọc lần nữa.

Sau đấy lúc đi về, Vương Mỹ Kỳ mới cảm nhận eo lưng của mình bủn rủn hết cả lên.

Còn dấy lên chút tức giận.

“Được rồi, Diệp Quân Lâm! Cơn tức hôm nay cứ trút thẳng lên đầu anh đi vậy!”
Vương Mỹ Kỳ nhắc điện thoại lên, gọi cho một dãy số.

Độ nổi của vụ việc về Diệp Quân Lâm vẫn còn rất cộm, sức nóng chẳng giảm đáng kể bao nhiêu.


Lúc này đây, tự dưng ở đâu có người ẩn danh tung ra ánh sáng thông tin về vợ Diệp Quân Lâm, cha vợ, mẹ vợ và cả địa chỉ làm việc của họ.

Nhất thời, luồng dư luận hãy còn dữ dội lan tràn đến trên người Lý Tử Nhiễm.

Đúng lúc, Lý Tử Nhiễm chính là người đứng đầu tập đoàn Đông Thiên.

Rất nhiều người bắt đầu tẩy chay tập đoàn Đông Thiên.

Chỉ trong một đêm, tập đoàn đã bị tổn thất không hề nhỏ.

Bên phía bệnh viện gọi điện thoại đến, báo Triệu Nhã Lan tạm nghỉ vài ngày, không nên đi làm nhằm tránh những ảnh hưởng không tốt.

Tình trạng Lý Văn Uyên cũng thế, bên phía đơn vị không muốn ông đến làm, cắt giảm lương, tiền hành cải tổ.

Ai cũng sợ chuyện sẽ ảnh hưởng đến bản thân.

Chuyện đã lan rộng đến mức độ hôm nay.

Chẳng một ai ngờ đến.

“Hừ, chẳng phải Diệp Quân Lâm đã bảo mình có thể xử lý được hay sao? Thế này mà là xử lý được đấy à! Tại sao càng xử lý càng lớn chuyện vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi