CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1076

Giang Nghĩa quay đầu nhìn Đinh Thu Huyền rồi nói: “Chắc là em cũng nhìn ra được cô ta không phải là thật lòng muốn giúp cho Đinh Phong Thành.”

“Đúng.”

“Vậy mà em còn giúp cô ta?”

Đinh Thu Huyền cười khổ: “Bởi vì em thật sự chịu đủ mấy kiểu lục đục nội bộ như thế rồi, rõ ràng là người nhà, nhưng lại sống như kẻ thù.”

Cô ôm lấy eo Giang Nghĩa, dựa đầu vào lồng ngực Giang Nghĩa.

“Giao hết cổ phần cho chị cả, để chị ta đóng vai kẻ xấu đi.”

“Nếu như chị ta chuyển tất cả cổ phần cho anh hai thì thôi, nếu như không chuyển, vậy thì đó chính là mâu thuẫn giữa chị ta, ông nội cùng với anh hai, để bọn họ tự ầm ĩ với nhau. Em đã chịu đủ rồi, không muốn phải lẫn vào trong đó nữa.”

Từ giọng điệu than thở của cô là đã có thể nghe được cô thật sự mệt mỏi rồi.

Lâu như thế, nhà họ Đinh vẫn luôn hãm hại Đinh Thu Huyền đủ kiểu, chèn ép cô, ông cụ Đinh Trung cũng tự thân xuất mã, không biết nghĩ ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế chỉ vì để hãm hại Đinh Thu Huyền.

Cuộc sống như vậy đã đủ rồi, đừng nên tiếp tục nữa.

Đinh Thu Huyền nói: “Em sẽ không chỉ trả lại cổ quyền, vào ngày diễn ra đại hội cổ quyền, em sẽ chủ động từ chức, từ nay về sau em không còn là một phần của Chế Tạo Đinh Dung, cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Đinh.”

Lòng đã chết lặng.

Có thể nói những lời như thế, Đinh Thu Huyền thật sự thất vọng cực độ với nhà họ Đinh.

Chỉ vì một chút lợi nhuận mà mâu thuẫn với nhau, ai thích đấu thì cứ đấu đi, dù sao cô cũng không có ý định tiếp tục đấu nữa, đã chuẩn bị rút lui.

Giang Nghĩa vuốt ve tóc Đinh Thu Huyền, âm thầm nói, chỉ sợ là sự việc không hề đơn giản như vậy.

Sau khi Đinh Hoàng Liễu đi rồi, cô ta cũng không đi tìm Đinh Phong Thành như cô ta đã nói, mà là lái xe đến nhà tù.

Hôm nay là ngày Đinh Hồng Diệu – anh cả của cô ta ra tù.

Dưới sự trợ giúp của Đường Văn Chương, rốt cuộc Đinh Hồng Diệu cũng có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Anh ta rất khiêm tốn, không hề có một buổi chào đón nào.

Mang theo một cái bọc rách rưới nhỏ nhỏ, mặc áo thun đơn giản, Đinh Hồng Diệu tiêu soái của trước kia không còn nữa, lúc này chỉ có một ông chú tràn đầy tang thương.

“Anh ơi.”

Đinh Hoàng Liễu vội vàng chạy tới, nhào vào lồng ngực Đinh Hồng Diệu.

Anh em trùng phùng sau nhiều năm làm Đinh Hoàng Liễu kích động nói không nên lời.

“Anh, rốt cuộc cũng đã đợi đến lúc anh ra rồi, anh có biết mấy năm nay em bị ấm ức đến cỡ nào không hả, ông già Đinh Trung ấy chỉ biết suy nghĩ cho Đinh Phong Thành, lại xem thường phụ nữ.”

“Anh, anh phải báo thù giúp em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi