CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Chu Yến Kinh nhìn cô, “Tự em nói đấy.”

Mạnh Đan Chi tức giận: “Em nói là do em nói.”

Anh, cái người này lần nào cũng đều để cô thừa nhận mình là người chủ động mới vừa lòng, thật là người đàn ông không chịu nói lý.

Tuy trên danh nghĩa là luyện, nhưng cuối cùng vẫn giống như bình thường. Lau súng cướp cò, thật ra cũng bình thường.

Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết rõ ý đồ trong lòng của Chu Yến Kinh, nhưng mấy chuyện này, cô thật sự không cản được, cô cảm thấy anh đang làm khó dễ với cô.

Lý do vớ vẩn như thế, mà cũng có thể nghe được.

Sau khi tắt đèn, cô cũng không còn chút sức lực nào, từ từ nhắm hai mắt lại, đụng đụng Chu Yến Kinh, cũng không biết đang đụng chỗ nào.

“Ngày mai chụp ảnh anh không có xảy ra vấn đề gì chứ?”

Tiếng Chu Yến Kinh có chút khàn, “Không chắc.”

Mạnh Đan Chi: “Vậy anh chụp một mình đi.”

Chu Yến Kinh nở nụ cười.

Cũng may cơn buồn ngủ của Mạnh Đan Chi ập đến, nên không có rối rắm chuyện chụp hình cưới với anh nữa.

Sáng sớm hôm sau, hai người đã xuất phát đến chỗ chụp hình.

Vivia và hai người gặp nhau ở chỗ chụp, còn mang theo không ít trợ thủ, thợ trang điểm tạo hình, đạo cụ, cái gì cần cũng đều có hết.

Lần trước Mạnh Đan Chi chụp ảnh quảng cáo, cũng không nhiều như thế.

Bộ đầu tiên Mạnh Đan Chi chọn chính là áo cưới ngắn vô cùng hoạt bát, linh động, màu tím khoai môn, phía trên có hoa nhỏ, đuôi váy dài, lộ ra đôi chân thon dài.

Lúc Vivia nhìn thấy cô, phải choáng hết nửa ngày mới tỉnh: “Thật sự là cậu mặc cái gì cũng đều đẹp, trước đó tớ còn nghĩ cậu mặc sườn xám là đẹp nhất rồi.”

Bây giờ nhìn, hình như áo cưới cũng đẹp lắm.

Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên: “Không phải hay nói cô dâu đều là đẹp nhất hay sao?”

Vivia cười nói: “Đúng, ngày kết hôn cậu chắc chắn là đẹp nhất.”

Cô ấy nghĩ đến hôn lễ cô cũng mặc áo cưới, vẫn còn chưa biết hôn lễ sẽ tổ chức theo kiểu Trung Quốc.

“Tối qua hai người có luyện tập không, hai người tập thế nào?”

“Chồng của cậu có động tác chụp ảnh nào không?” Cô ấy lại hỏi: “Bình thường đàn ông đều rất khó thả lỏng người, nhưng mà tớ sẽ chỉ đạo cho hai cậu.”

Những nhiếp ảnh gia như bọn họ có cách tạo dáng còn đẹp hơn cả người mẫu.

Mạnh Đan Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ấy còn quen với ống kính hơn cả tớ đấy.”

May mà tối qua Chu Yến Kinh còn nghĩ đến chuyện hôm nay phải chụp hình cưới, không để lại dấu hôn nào, nếu không hôm nay thế là xong rồi.

Vivia nghe ra giọng nói đầy kỳ lạ của cô, trong lòng buồn cười.

Cô ấy lại nhớ đến nghề nghiệp của Chu Yến Kinh nói: “Cũng đúng.”

Đối mặt với những buổi hội nghị quốc gia vẫn có thể bình tĩnh, ổn định như thế, thì chụp ảnh cưới này chỉ cần bỏ chút tấm lòng vào là được.

Bối cảnh đầu tiên là ở công viên ẩm ướt, lúc này nhiệt độ cũng ấm áp, Mạnh Đan Chi mặc áo cúp ngực xuống xe cũng không thấy lạnh.

Mạnh Đan Chi ôm đuôi váy cưới màu tím nhạt đi.

Chu Yến Kinh mặc tây trang.

“Anh mặc thế này, không khác gì lúc đi làm.” Mạnh Đan Chi nói thầm với anh: “Thoạt nhìn hình như chỉ có em là tỉ mỉ chuẩn bị.”

Chu Yến Kinh liếc nhìn cô: “Anh đã thấy mấy nhà lãnh đạo ăn mặc như thế này rồi, chẳng lẽ họ cũng không chuẩn bị tỉ mỉ chuẩn bị sao?”

Mạnh Đan Chi cố ý trêu chọc: “Được thôi, sau này ở nhà em là lãnh đạo của anh.”

Chu Yến Kinh dịu dàng cười: “Có thể.”

Khi Vivia nhìn sang, hai gò má của Mạnh Đan Chi đỏ lên, hai người nhìn nhau cười, cô ấy lập tức lấy camera chụp khoảnh khắc này lại.

Phía trong công viên nước rất đông người, nhưng hôm nay là cuối tuần, người đến chỗ này đương nhiên cũng nhiều, thấy mọi người chụp hình cưới, đều biết tự giác không quấy rầy.

Nhưng dáng vẻ của cô dâu và chú rể quá mức xinh đẹp, người đi qua cũng sẽ chụp hình lại.

Chờ khi Mạnh Đan Chi biết hình cưới của mình bị lan truyền trên mạng cũng đã là chiều tối rồi, bọn họ mới chụp ba bộ.

Máy ảnh của Vivia cũng có giữ mấy trăm tấm, từ váy cưới ngắn đến váy cưới dài xếp tầng quét đất.

Bởi vì cách khá xa nên hình người qua đường chụp cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhờ vào ánh mắt sắc bén của fan, đã nhận ra được mặt của Mạnh Đan Chi.

[Hu hu hu chụp hình cưới sao!]

[Sắp kết hôn sao?!]

[Chắc sẽ nhanh thôi!]

[Chi Chi mặc áo cưới đẹp thật đấy, đẹp quá đi.]

[Có thể đăng một chút hình cưới ra được hay không @Mạnh Đan Chi.]

[Chắc là không có khả năng đâu?]

Đương nhiên là có thể.

Bởi vì biết nghề nghiệp của Mạnh Đan Chi, tối đó Vivia đã đặc biệt lấy ra một tấm hình, chia sẻ cho cô.

Nói là đặc biệt chọn một tấm, nhưng cũng không phải.

Có lẽ là hình lúc chiều tối ánh mặt trời cũng khuất dần sau núi, ngẫu nhiên chụp được, Mạnh Đan Chi thay một váy cưới màu trắng kiểu Âu, đội vòng hoa, bên cạnh, viền lưới bao phủ tới chân mày.

Khi đó gió có chút lớn.

Một tay cô giữ lấy vành nón, khi Chu Yến Kinh gọi cô xoay người lại, làn váy bị gió thổi bay trong không trung, bồng bềnh như đang khiêu vũ xoay tròn.

Giống như một người đàn ông lịch thiệp gặp được cô gái trong vũ hội.

Vivia rất thích tấm hình này, không cần dùng kỹ xảo gì, mà nhờ vào bầu không khí và ánh mắt lúc ấy,sau khi nghe thấy giọng anh vang lên ở phía sau, thì ánh mắt Mạnh Đan Chi rực sáng như sao trời.

Cô ấy nhìn đi nhìn lại tận mấy lần.

Cô ấy cảm thấy bản thân mình không thể nào chụp được tấm thứ hai có hiệu quả như thế này, có vài ảnh chụp chỉ có thể chụp một lần duy nhất trong đời.

Giống như đoạn thời gian trước cô ấy có xem một bộ phim điện ảnh, nữ chính trong đó có quay đầu lại nhìn một lần, cô cảm thấy nữ diễn viên chính kia có thể sau này cũng không thể nào người thứ hai giống cô ấy.

Mạnh Đan Chi cũng rất thích.

Nhưng đối với thân phận của Chu Yến Kinh, cô tự mình cắt một góc của bức ảnh này, vì thế nhóm fan chỉ nhìn thấy Mạnh Đan Chi xoay đầu nhìn lại.

[Chi Chi nhất định là nhìn Anh Chu này!]

[Có thể thả thêm một nửa còn lại hay không a a a a!]

[Trong mắt có sao chính là như thế này, khiến cho tôi muốn nói chuyện yêu đương]

[Hôm nay, anh Chu nhất định là rất đẹp!]

[Ảnh chụp này thật giống phim điện ảnh, rất đẹp đấy, mong chờ hôn lễ của Chi Chi!]

[Tôi bằng lòng góp một phần tiền quà cưới!]

Mạnh Đan Chi nhìn nửa ngày, quay đầu nói: “Các cô ấy cũng chưa nhìn thấy anh, đã khen như lên trời luôn.”

Chu Yến Kinh nhướng mi: “Bởi vì nhìn phản ứng của em đã cho ra được đáp án rồi.”

Mạnh Đan Chi bị anh vạch trần, chán nản đẩy anh một cái.

Lời nói thật này thật sự rất đúng.

Lúc ấy cô vừa quay đầu lại, thấy ánh trời chiều dừng trên người anh, loại hào quang này, hòa cùng với ánh nắng chiều tà, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Thật không thể trách cô được.

Sắc đẹp đổ ập xuống đầu, ai ngăn được chứ.

Hôm nay hoạt động cả một ngày, vừa chạy vừa tạo hình lại lần nữa, nên Mạnh Đan Chi vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, Vivia nói một tin xấu: “Bên ngoài có sương mù.”

Chu Yến Kinh thức dậy sớm, đẩy cửa sổ ra, quả thật sương mù rất dày, tầm nhìn cũng không tốt lắm, anh nhíu mày.

Vivia hỏi: “Chi Chi tỉnh chưa?”

Chu Yến Kinh ra khỏi phòng, vừa hỏi: “Vẫn chưa, thời tiết thế này có thể chụp không?”

Vivia: “Chụp thì có thể, nhưng kế hoạch có thể sẽ thay đổi.”

Cô ấy rất ít khi chụp trong thời tiết có sương mù, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt.

Chu Yến Kinh suy nghĩ một chút: “Thử trước chút đi.”

Vốn dĩ Vivia nghĩ anh nói đợi Mạnh Đan Chi tỉnh lại cùng đi, không ngờ anh lại một mình đứng trước màn hình để thử nghiệm trước xem thế này.

Chờ khi Mạnh Đan Chi tỉnh dậy, bên ngoài đã có chút mặt trời.

Trong di động còn có tin nhắn một tiếng trước Vivia vừa gửi đến cho cô nói “Sương mù dày”, cô theo bản năng đẩy cửa sổ ra.

Hai ngày nay bọn họ thuê một căn nhà gỗ ở chỗ công viên nước, phía trước cửa sổ là mặt hồ có mây mù đang trôi lượn lờ, ngạc nhiên nhìn thấy phía trước.

Chu Yến Kinh đang từ xa xa đi đến.

Phía xa xa sau màn sương trắng và rừng rậm, có chút ánh sáng mỏng manh.

“Tỉnh rồi?”

Mạnh Đan Chi như từ trong mơ mới tỉnh, ngẩng mặt nhìn anh, “Vừa nãy… anh làm em nhớ tới Darcy đến gặp Elizabeth.”

“I would have to tell you. You have bewitched me, body and soul.” Chu Yến Kinh nhìn cô.

Mạnh Đan Chi nghe thấy tiếng nói trầm thấp đúng chuẩn của anh, nói xong lời kịch của Darcy trong phim, lỗ tai cô đã hồng lên.

“Sao anh không nói câu sau? Còn nữa đấy.”

Điều hạnh phúc nhất trong đời là có người hiểu mình, có thể biết được ý tứ của mình, hơn nữa là cùng diễn với mình.

“Còn có…” Chu Yến Kinh dừng một chút: “I love you.”

Mặt Mạnh Đan Chi cũng đỏ hết lên.

Đuôi lông mày Chu Yến Kinh khẽ động: “Anh nói, em thì sao?”

Mạnh Đan Chi nghĩ, có phải anh muốn cô cũng giống Elizabeth, hôn lên tay anh, nhưng cô không làm thế, cô hôn lên môi anh.

Lạnh, môi anh mang theo hơi lạnh và sương mù.

Từ một đường khác trở về, Vivia thầm nghĩ cô có phải không nên đi quấy rầy không, đành phải dùng camera chụp hình rồi rời đi.

Không phải chụp ảnh cưới, mà còn hơn thế nữa.

-

Lúc mười giờ sương mù cũng tan đi, buổi chiều lại chụp thêm hai bộ nữa.

Vivia nói cho Mạnh Đan Chi biết, còn lại có thể để cuối tuần tiếp theo chụp, Mạnh Đan Chi đương nhiên không ý kiến.

Cô chưa bao giờ biết chụp hình cưới lại mệt như thế, so với thêu còn mệt hơn nhiều.

Hứa Hạnh cố ý đợi đến tối cuối tuần, hỏi: “Tớ có thể xem ảnh được không?”

Mạnh Đan Chi: “Không thể.” Cũng chưa có.

Hứa Hạnh rất thất vọng: “Quên đi, đến hôn lễ nhớ mời tớ đến là được.”

Mạnh Đan Chi cười cười: “Không dám không mời cậu.”

Hôn lễ định vào giữa tháng Năm, thật ra cũng có hơi nhanh, nhưng ở phương diện này cũng không cần suy nghĩ nhiều, hai bên gia đình đều có thể thu dọn hết mọi chuyện hỗn loạn kia rồi.

Mạnh Đan Chi hoàn toàn phủi tay để đó.

Thư kết hôn là do giáo sư Mạnh tự tay viết, nội dung lấy từ trong giấy chứng nhận kết hôn trước đó, lấy mở đầu bằng “Lễ cưới của hai nhà, ký một hiệp ước”, đến “Hứa hẹn bạc đầu, giấy đỏ làm chứng” để kết thúc.

Thiệp mời là do ông tự tay biết, ông cụ Chu thì đóng dấu, khóa phong thư.

Hình cưới đến cuối tháng đã nhận được.

Khi nhìn thành phẩm, Mạnh Đan Chi có chút kinh ngạc, có một vài ảnh chụp cô hoàn toàn không có ấn tượng, thế nhưng lại được chụp ra.

Quả nhiên, chọn Vivia là không sai.

Cô vẫn chưa được nhìn nhiều, thì một nửa ảnh cưới được đưa thẳng đến nhà mới --- Không biết Chu Yến Kinh đã mua nhà từ khi nào.

Mạnh Đan Chi chưa đến, thậm chí cũng là lần đầu cô nghe đến.

Số hình còn lại thì được đưa đến nhà cũ ở Ninh Thành.

Gần tới ngày kết hôn, Mạnh Đan Chi đã trở về nhà cũ ở Ninh Thành, nhà họ Chu chọn người trang trí lại rất đẹp, sửa một tòa nhà cũ thành một phòng kết hôn thời cổ.

Đèn lồng treo trên cao, hai bên cửa sổ có dán chữ.

Tô Văn Tâm nhìn ngôi nhà cũ này được thay mới hoàn toàn, trong hôn lễ mẹ ruột có một khâu trang điểm cho con gái, vốn dĩ bà nghĩ Mạnh Đan Chi không muốn để bà tham gia.

Không ngờ đến, cô bằng lòng.

Mạnh Đan Chi nói: “Bà ngoại chắc cũng muốn nhìn thấy.”

Tô Văn Tâm nhớ đến lúc bà ấy kết hôn, là theo phong cách châu Âu, có lẽ trong lòng mẹ sẽ có chút tiếc nuối.

Phòng tân hôn là phòng của Mạnh Đan Chi, phòng bà ngoại Mạnh Đan Chi không muốn động vào.

Bốn giờ sáng cùng ngày, cô đã được nhà tạo mẫu kêu dậy, Trần Thư Âm ngáp dài ngáp ngắn tiến vào nhìn cô trang điểm, tạo hình.

“Cục cưng, cậu khiến tớ cũng muốn được như thế.” Trần Thư Âm rung động: “Có cảm giác thật trang trọng.”

Mạnh Đan Chi: “Chú rể của cậu đồng ý là được.”

Trần Thư Âm à một tiếng: “Không đồng ý thì đạp chết anh ấy.”

Người đón dâu vẫn chưa đến, Mạnh Đan Chi đến trước chào người lớn.

Giáo sư Mạnh thấy cô thì đôi mắt lại đỏ lên, chắc do ông nhìn cô lớn lên, là ông nội, cũng vừa là ba, nhưng bỗng nhiên đã đến lúc cô lập gia đình rồi.

“Chi Chi nhanh như thế đã trưởng thành rồi, ông vẫn còn nhớ rõ con trước đó vẫn còn nói muốn ở cùng ông đấy.” Ông nói.

Mạnh Đan Chi vừa nghe ông nói, đầu mũi đã chua xót.

“Ông nội, ông mà nói con bé lại muốn khóc.” May mà có Mạnh Chiếu Thanh bên cạnh, nếu không tạo hình còn chưa làm xong, có thể phải trang điểm lại lần nữa.

Mạnh Đan Chi: “…”

Cô không nhịn được cười: “Anh à, sao anh lại như thế.”

Mạnh Chiếu Thanh nghiêm túc: “Còn không phải sợ em đau lòng sao.”

Khi bầu trời sáng lên, Mạnh Đan Chi mới trở lại phòng mình, Tô Văn Tâm thay cô tô chân mày, đương nhiên, bà chỉ là đồ một chút lên chân mày thợ trang điểm đã làm, làm ra dáng là được.

Cuối cùng cài một cây trâm lên cho cô.

Mạnh Đan Chi lại thay đồ cưới, tầng trong tầng ngoài, may mà thời tiết không nóng, phủ thêm khăn quàng vai, đầu đội mũ phượng, tua rua rũ xuống hai bên tai.

Cửa sổ khắc hoa mở ra phân nửa, ngoài phòng vang tiếng người cười nói.

“Chi Chi, cậu thật đẹp.” Trần Thư Âm đưa quạt tròn sang cho cô.

“Tên họ Chu kia thật là tâm cơ!” Cô ấy thở dài: “Nể mặt hôm nay anh ta là chú rể nên mới khen anh ta, anh ta xứng với cậu đấy.”

Mạnh Đan Chi nhìn gương cầm quạt tròn che khuất nửa mặt, năm trước đã từng làm động tác thế này, hôm nay làm lại, đã là tâm trạng khác trước rất nhiều.

“Nào có ai khen như thế.” Cô nói.

Nhưng anh tâm cơ… đối với cô mà nói, là cô bằng lòng.

Hứa Hạnh lấy di động chụp thật là nhiều ảnh, “Lần đầu tiên tớ tham gia hôn lễ như thế, bà chủ, cậu cùng tớ chụp nhiều hình chút.”

Mạnh Đan Chi cũng muốn chụp, nhắc nhở cô ấy: “Đừng đùa với người đẹp.”

Hứa Hạnh: “Biết rồi biết rồi.”

Trần Thư Âm cũng xán lại gần, ai ngờ không chụp hình xong, ngoài cửa đã có người nói: “Đón dâu đến đây, tân nương chuẩn bị xong chưa?”

Trong phòng cưới bỗng nhiên căng thẳng.

Tim Mạnh Đan Chi cũng đập mãi không ngừng.

Lòng bàn tay đang nắm lấy quạt tròn của cô cũng hơi hơi nóng lên, nghe thấy có người cất cao giọng nói, đi theo tiếng nói bước ra nửa cửa.

Bên ngoài trời trong lành thoáng mát, màu son đỏ thắm, ánh mặt trời chiếu lên tay áo của cô, hiện ra màu vàng khác biệt.

Mạnh Đan Chi dùng quạt che trước mặt, mặt quạt làm từ vải lụa hơi mỏng, cô mông lung nhìn thấy Chu Yến Kinh đứng cách đó không xa. Trên người là đồ cưới dài màu đỏ, đội mũ mão, mắt sáng như sao.

Giống như lang quân thời cổ đại.

Khó trách trước đấy anh không để cô xem trước.

Vốn dĩ tim sắp nhảy ra khỏi ngực cũng dần dần bình tĩnh lại.

Không biết ánh mắt Chu Yến Kinh cũng dừng trên bộ đồ cưới do chính tay cô làm.

Hai người cùng đi gặp người lớn của nhà gái, giáo sư Mạnh rất vui vẻ, Tô Văn Tâm cũng đầy sự vui mừng, nói: “Hy vọng hai con vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.”

Chu Yến Kinh không nói, lạy hai người.

Sau đó anh chuyển sang Mạnh Đan Chi, cách tấm bình phong đối diện với cô, giọng dịu dàng mang theo ý cười: “Chi Chi, đi thôi.”

Rõ ràng đã gọi nhau trăm ngàn lần, nhưng bây giờ khi nghe anh gọi tim Mạnh Đan Chi vẫn đập rất nhanh.

Tiệc cưới được tổ chức ở nơi cách nhà cũ một khoảng, từ ngõ nhỏ đi ra không thể ngồi xe, thảm đỏ được trải từ nhà đến chỗ xe dừng.

Mấy đứa nhỏ và hàng xóm gần đó đều vây xem, có người rải kẹo cưới, vô cùng náo nhiệt.

Đợi đến khi đến nơi, không biết đã qua bao lâu, hôm nay Mạnh Đan Chi không có chút ý thức thời gian nào, may mà đã bị quạt tròn che khuất, không thể cho người ta nhìn thấy.

Bọn họ mời không nhiều lắm, nhưng trong nhà hàng vẫn đầy khách.

Tập tục của hôn lễ kiểu Trung Quốc rất phiền phức, đương nhiên thời nay đã không dùng toàn bộ nghi lễ, nên đã ngắn gọn hơn rất nhiều, nhưng những chuyện cần làm thì vẫn phải làm.

Thời cổ xưa có ba thư sáu lễ, mười dặm trang sức màu đỏ. Hôm nay cưới hỏi đàng hoàng, mũ phượng khăn quàng vai.

Mạnh Đan Chi đi theo lời dẫn của người chủ trì lễ cưới, hạ quạt tròn xuống, nhìn vào đôi mắt sáng của Chu Yến Kinh, cong môi cười nhẹ.

Cùng anh uống rượu giao bôi, kết tóc cúi chào.

Ba lạy chín dập đầu, trời đất làm chứng.

Từ nay về sau kết tóc phu thê, ân ái không rời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi