CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Cuối cùng đám cưới cũng trôi qua mà không lộ chút tin tức nào.

Dù sao bây giờ Mạnh Đan Chi cũng không phải người thường, ở trên internet cũng là người nổi tiếng với mấy ngàn vạn fan, được truyền thông chú ý cũng là điều bình thường.

Huống chi, cô cũng đang tuyên truyền về văn hóa truyền thống.

Mạnh Đan Chi thậm chí còn nhận được tin nhắn của Hà Cát Lộ muốn phỏng vấn cô, nhưng cô đã từ chối, hôn lễ của cô là riêng tư cô cũng không muốn công khai.

Buổi tối trong nhà cũng an tĩnh trở lại.

Nhiều vị khách đã được sắp xếp chỗ ở trong khách sạn, nhà cũ cũng không có nhiều phòng ở, hơn nữa, cũng không tiện quấy rầy đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ.

Hoa trong sân đều đã nở, xuyên qua ô cửa sổ còn có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa.

Mạnh Đan Chi không đội khăn voan màu đỏ, thậm chí trong hôn lễ của hai người còn không có thứ hay, mặc dù đã thay đồ cưới ra, nhưng trên người cô vẫn đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ.

Cô nhìn thấy Chu Yến Kinh từ ngoài hành lang đi vào.

Mạnh Đan Chi đang đứng bên cửa sổ, anh muốn đi qua đương nhiên phải qua chỗ này của cô.

“Ông Chu.” Cô cười khanh khách.

“Bà Chu.” Chu Yến Kinh đứng trước cửa sổ, nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cô.

Mạnh Đan Chi nghe thấy xưng hô này, ánh mắt cong cong, “Hôm nay bọn họ không quấy phá động phòng, chẳng phải thuận lợi cho anh sao?”

Chu Yến Kinh bình tĩnh: “Em xác định tránh được sao?”

Mạnh Đan Chi nghĩ thấy cũng đúng.

Mấy đứa nhóc nhà họ Chu kia, không nói đến người khác, đã nói Chu Cảnh và Chu Linh Nghi, hai người này là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, thích nhất là ồn ào.

Nếu không phải kiêng dè anh chỉ sợ đến nóc nhà cũng dám dỡ đi.

Mạnh Đan Chi lại nâng mắt nhìn: “Đêm nay anh lại không say à?”

Chu Yến Kinh bỗng nhiên ghé sát vào, “Không uống bao nhiêu.”

Nói như thế, nhưng khi gió thổi đến cô nghe thấy mùi rượu rất rõ ràng trên người anh.

Mạnh Đan Chi còn nghiêm túc đánh giá anh, người đàn ông trước mặt này đã tháo dáng vẻ ban ngày xuống rồi, đây là dáng vẻ khi anh ở bên cô.

Nhưng cô không thể quên được.

Nó giống như cái nhìn đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, khi đón dâu Mạnh Đan Chi đứng dưới ánh mặt trời nhìn anh, ý tưởng duy nhất trong đầu cô lúc đó chính là, sau này cô sẽ là vợ của anh.

Cô xuất thần, khoé môi cong cong.

Chu Yến Kinh thế mà lại ở ngay cửa sổ hôn cô!

Mạnh Đan Chi a một tiếng, anh đã đi vào trong mất rồi, không nhanh không chậm đi thẳng vào trong, giữ chặt lấy đôi môi cô, giống như môi cô chính là một miếng bánh ngọt.

Anh hôn ngày càng mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hệt như cơn sóng lớn, đầu ngón tay Mạnh Đan Chi nắm chặt lấy bệ cửa sổ dần trở nên trắng bệch, hô hấp dần trở nên hỗn loạn hơn, tiếng ưm hừm nho nhỏ hòa cùng với tiếng côn trùng đang kêu vang trong sân.

Nhìn thấy khung cửa sổ bằng gỗ ở trước thân người anh, khiến cô tỉnh táo hơn không ít.

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi xoa nhẹ mái tóc hơi rối, “Nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy…”

“Nơi này không có người khác.” Chu Yến Kinh nhắc nhở cô.

“… Dù sao cũng không được.” Mạnh Đan Chi vừa mới tháo vòng hoa xuống, lúc này trong phòng trống rỗng, “Chú rể chỉ muốn trèo qua cửa sổ mà không muốn vào bằng cửa chính sao?”

Cô đưa tay khép cửa sổ lại, nói lời oán trách, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.

Chu Yến Kinh nhìn hai cửa sổ khắc hoa đóng chặt, nở nụ cười, đi đến trước cửa chính, gõ cửa: “Chi Chi, anh vào nhé.”

“Không ai cản anh.”

Mạnh Đan Chi bỏ lại một câu.

Đương nhiên đèn trong nhà cũ này không thể so với bên Bắc Kinh, nhưng với tình huống ngày hôm nay, như thế này lại có cảm xúc hơn.

Trong phòng có dán chữ hỷ và các chữ chúc phúc khác, và ngọn đèn chiếu ánh sáng màu đỏ.

Mạnh Đan Chi đã xõa tóc ra, rũ ở sau lưng, Chu Yến Kinh nhìn không chớp mắt.

Cô bị anh nhìn làm tim loạn nhịp, “Đứng ở đó làm gì?”

Chu Yến Kinh nói: “Không có gì.”

Mạnh Đan Chi cong môi: “Phải không?”

Cô chỉ là thấy anh đang cứ mãi nhìn mình.

Hai người đã ở chung với nhau gần một năm rồi, đăng ký kết hôn được mấy tháng, nhưng hôm nay mọi thứ cứ như vừa mới bắt đầu.

Tim Mạnh Đan Chi vẫn chưa từng chậm lại.

Cô hỏi: “Anh Yến Kinh, anh có biết đời người có bốn chuyện vui không?

Chu Yến Kinh ngồi xuống bên cạnh cô, “Biết.”

Mạnh Đan Chi: “Vậy anh biết tên của em có nghĩa gì không?”

Ánh mắt cô sáng lên, có chút ngại ngùng, lại có chút lớn gan.

“Khắc tên lên bảng vàng.” Chu Yến Kinh nhẹ nhàng thả ra bốn chữ, nghiêng người nói cho cô: “Chi Chi, anh vẫn thiếu một cái.”

“Đan Chi” hai chữ này có nghĩa là nhánh cây đan quế, ngụ ý thi đâu đậu đó, là giáo sư Mạnh tự mình đặt tên cho cô, trông mong cô sẽ trở thành phượng hoàng.

Người xưa thường cho rằng, bốn chuyện vui trong đời chính là hạn hán lâu ngày gặp trời mưa, là những người bạn cũ lâu ngày gặp lại, là đêm động phòng hoa chúc, là được khắc tên lên bảng vàng. Mà hai người đã từng hoặc là hiện tại, vừa khéo có được cả bốn loại này.

Mạnh Đan Chi khẽ chớp chớp mắt, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Là cái nào?”

Chu Yến Kinh nhớ rõ cặp mắt khi cô hạ quạt tròn xuống ngày hôm nay, đôi mắt trong sáng hiền lành, vô cùng trìu mến, anh không thể quên được.

Anh cười nhẹ: “Động phòng hoa chúc.”

Từ đầu đến giờ Mạnh Đan Chi chỉ chờ mỗi câu này, nhưng khi thực sự đến lúc này, ngược lại cô thấy rất căng thẳng, vẫn để cho anh hôn mình trước.

Khác với khi ngoài cửa sổ, anh rất dịu dàng, giống như dùng bút vẽ một bức tranh.

Mạnh Đan Chi bị anh cạy mở khớp môi đang đóng chặt, để hơi thở của anh xâm nhập vào trong, có rất nhiều thứ từ từ tiến vào, nhiều đến mức muốn tràn ra ngoài…

Ngọn đèn dầu phản phát phản chiếu ra hai bóng người trên bức tường, ngoài cửa sổ bóng cây đang lắc lư, ánh mặt trăng mông lung rơi vào phía trong ô cửa sổ khắc hoa.

Thậm chí Chu Yến Kinh còn có thể thấy từng lông tơ trên mặt Mạnh Đan Chi, rất nhạt, gần như trong suốt, bàn tay phía dưới của anh từ từ cởi bỏ nút thắt sườn xám.

“Từ từ… Mọi người…”

Mạnh Đan Chi thở hổn hển, đẩy Chu Yến Kinh ra, đưa tay sờ sau lưng, đụng đến mấy hạt đậu phộng và táo đỏ, rải ở phía dưới chăn.

Cô giơ hai tay ra, “Này.”

Cảm giác bản thân mình giống như công chúa hạt đậu.

Chu Yến Kinh cúi đầu, nhìn thoáng qua một cái, nắm lấy mấy thứ trên tay cô để lên tủ đầu giường, đồng thời tiếp tục hành động vừa rồi.

Vạt áo trước của Mạnh Đan Chi dần dần rơi xuống, lộ ra nguyệt quý trên nền tuyết trắng, nhụy h04 đỏ thắm được vân vê dưới ngón tay anh.

Cô khẽ hừ hai tiếng, móng tay cũng bấm lấy người anh.

Những sợi tóc mềm mại rối tung sau lưng, lúc ban đầu thì bên ngoài lớp sườn xám, rồi sau đó lọt vào bên trong vạt áo, dán sát phía sau lưng.

Bên đêm ở nhà cũ có hơi lạnh.

Ánh mắt sâu thẳm của Chu Yến Kinh nhìn vào khuôn mặt đỏ hồng của cô, cúi đầu xuống cắn nhẹ, Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không bận tâm mấy vấn đề này nữa.

Cả thời con gái cô đều trôi qua trong căn phòng này, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày, cô sẽ cùng anh động phòng hoa chúc ở đây, cảm giác ngại ngùng tăng lên gấp bội.

Trong ánh mắt cô cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Chu Yến Kinh.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, chim đang hót ngoài phòng.

Mạnh Đan Chi mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là hoa mẫu đơn được chạm khắc ở đầu giường, rèm che trên giường đã được vén lên, Chu Yến Kinh đã rời giường từ sớm rồi.

Váy ngủ cũng là tối hôm qua anh mặc vào giúp cô.

Mạnh Đan Chi xuống giường, đẩy cửa sổ ra, chỉ một lúc đã nghe thấy âm thanh rõ ràng, dưới hiên nhà vẫn còn treo lồng đèn đỏ.

“Chu Yến Kinh.” Cô kêu lên một tiếng.

Người đàn ông ở ngoài hành lang đi vào, “Tỉnh rồi?”

Tóc Mạnh Đan Chi vẫn còn rũ trên vai, mềm mại, đen nhánh, khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp, chân mày cô tuyệt như một bức tranh.

“Sủi cảo đã xong rồi.” Anh nói.

Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Sớm như thế, em lập tức xong ngay đây.”

Thấy ánh mắt Chu Yến Kinh lướt xuống, cô cúi đầu, không có bất ngờ gì khi thấy rất rõ dấu hôn ngay chỗ xương quai xanh cô, lại đóng cửa sổ lại.

Lúc đi rửa mặt xong ra ngoài đã là nửa giờ sau.

Đều là người trong nhà, Mạnh Đan Chi ngay cả tóc cũng tùy tiện búi lên một chút, hơi bừa bộn nhưng cũng là một kiểu đẹp, “Đi thôi.”

Chu Yến Kinh đang ở trong sân tưới nước cho hoa.

Thoáng nhìn thấy một gốc cây lựu trong sân, anh đưa tay hái ra một nhánh hoa hồng.

Từ lúc quyết định sẽ quay về Ninh Thành tổ chức hôn lễ, nhà họ Mạnh đã trồng một cây lựu trong nhà cũ, ngụ ý muốn gì đương nhiên không nói cũng biết.

Bây giờ đang là tháng Năm, đúng lúc hoa nở.

Mạnh Đan Chi mới bước ra cửa, đã bị anh đè lại, đặt vài thứ bên trên tóc mai.

Cô không thấy được, rồi sau đó lại sờ sờ, hình như là hoa.

Đôi mắt Mạnh Đan Chi xoay chuyển: “Anh Yến Kinh, lãng mạn thế à.”

Chu Yến Kinh dịu dàng cười: “Em cảm thấy như thế nào là lãng mạn?”

Mạnh Đan Chi không ngờ anh lại ném cái vấn đề này cho cô: “Rất nhiều nha, chỉ cần bản thân mình thích, cho dù là đi bộ trên đường, đều rất lãng mạn.”

Anh đã mang đủ lãng mạn tới cho cô.

Hai người bước vào sảnh chính, đã bị mọi người nhìn thấy, về phần đóa hoa trên đầu Mạnh Đan Chi, đương nhiên cũng bị nhìn thấy.

Mẹ Chu mím môi cười, đây nhất định là con bà làm.

Đây là tình thú của đôi vợ chồng nhỏ, bà không quấy rầy đâu.

Mạnh Đan Chi ăn xong một chén sủi cảo, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của mẹ Chu, tim hơi ngừng một chút không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Chắc chắn có một ý tứ khác nữa.

Cô còn nhớ rõ chiếc bao kế hoạch hóa gia đình màu đen vào đêm đó ở nhà họ Chu ngủ lại một đêm, bây giờ đã đăng ký kết hôn rồi, hôn lễ cũng làm rồi, người lớn muốn chắc chắn chỉ có một chuyện.

Chuyện này đương nhiên là thuận theo tự nhiên đi.

Mạnh Đan Chi cũng không muốn có con sớm như thế, phòng làm việc của cô mới bước vào quỹ đạo, tháng sau còn có hai triển lãm quốc tế, mà tháng Chín còn có một cuộc thi thêu.

Cô đi là vì giải thưởng.

Mạnh Đan Chi cũng đã chuẩn bị xong vào buổi sáng sau khi thêu xong chiếc áo cưới.Từ sau khi thêu xong bức tranh thêu đó rồi.

Tháng Tám này, Lương Kim Nhược mời cô đến triển lãm tranh và thư pháp cổ do Học viện Hội họa Quốc gia và Viện bảo tàng phối hợp tổ chức, hai người cùng nhau đến đó.

Cô ấy là học trò thân thiết của viện trưởng Học viện hội Họa quốc gia, ở phương diện này cô ta biết rất rõ.

Gần như khi Mạnh Đan Chi bước vào hội trường đã ra quyết định sẽ thêu một bức “Tranh mỹ nữ.”

Cách một thời gian khá lâu, cuối cùng mọi người cũng thấy người qua đường tình cờ chụp được hình Mạnh Đan Chi.

[Chi Chi vẫn xinh đẹp như thế!]

[Người đẹp bên cạnh là ai thế!]

[Tôi còn đang chờ hôn lễ của Chi Chi đấy, kết quả chẳng thấy được gì]

[Mấy hình được lan truyền trên mạng cũng ít quá rồi!]

Ngày đó khách đến rất nhiều, trên đường đi cũng sẽ gặp người qua đường, đương nhiên sẽ truyền ra ngoài, nhưng mà cũng không có hình trọng điểm.

Nhìn thấy hoa trong sương lại càng thấy mong chờ hơn.

Nhưng rõ ràng là Mạnh Đan Chi không có ý muốn đưa hình ra.

Xem xong triển lãm tranh đã là chiều tối rồi, Mạnh Đan Chi và Lương Kim Nhược cùng nhau đi ăn cơm, đương nhiên do Lương Kim Nhược mời khách: “Nhà hàng mới mở, sườn bò ở đây ăn ngon lắm.”

Mạnh Đan Chi rất ít ăn cơm Tây, càng không từ chối.

“Bộ sườn xám mà em thiết kế lúc trước cho chị.” Lương Kim Nhược lén nói cho cô biết: “Thật sự rất là đẹp, bạn bè chị đều rất hâm mộ.”

Khiến cho cô ấy đẹp áp đảo ngay tại nơi đó, tuy bình thường cô ấy cũng áp đảo như thế.

Lần chụp ảnh đấy, mỗi lần Lương Kim Nhược đăng hình đều vui muốn nở hoa luôn.

Nhưng mà Chu Sơ Hàng lần đầu thấy cô ấy mặc sườn xám, nhìn rất lâu, còn khen đẹp cả mấy câu mà chẳng dễ dàng gì mới nghe được từ cái miệng quỷ keo kiệt kia

“Bây giờ em còn làm không?” Lương Kim Nhược động lòng.

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Em có thể thiết kế, chị kiếm người làm.”

Lương Kim Nhược nghĩ: “Cũng có thể.”

Cô ấy chủ động thay cô cắt miếng bít tết, “Đồ ăn ở đây rất ngon.”

Bắc Kinh không ít nhà hàng cơm Tây mời cô ấy đến ăn qua, nhà hàng này cũng thường hay đến, cô ấy luôn thích soi mói, ánh mắt lại rất cao, khiến cho mấy nhóm người trong giới này nhìn cũng rất chán ghét.

Mạnh Đan Chi nhìn món ăn vừa được dọn ra, chỉ thấy người đối diện né tránh.

“Làm sao thế?” Cô hỏi.

Lương Kim Nhược nhíu mày: “Không muốn ăn lắm.”

Cô oán thầm, chắc không phải thịt bò này có vấn đề gì chứ, nhưng là nhà hàng chị dâu họ thường ăn, chắc không mức có vấn đề gì đâu.

Mạnh Đan Chi ăn rất chậm chỉ ăn được mấy miếng, cô cũng không có khẩu vị.

May mà lúc đầu hai người cũng không chọn nhiều, hơn nữa không kêu đồ ngọt. Lương Kim Nhược dứt khoác bảo họ đừng làm nữa.

Hình như cô ấy không ăn được nhiều, còn nôn khan mấy lần.

Mạnh Đan Chi có chút suy đoán nhỏ.

Chiều tối, Chu Yến Kinh và Chu Sơ Hàng cùng đến đón người cùng lúc với nhau.

Hai anh em họ bình thường không hay gặp nhau, thật khó mới gặp được, đương nhiên sẽ nói chuyện phiếm với nhau vài câu: “Anh họ còn có thể đến đón người sao?”

Chu Sơ Hàng liếc nhìn anh: “Có vấn đề gì sao?”

Chu Yến Kinh cười nhạt: “Ngày hôm qua nhìn thấy một tin tức, nói hai người muốn ly hôn.”

Chu Sơ Hàng bình tĩnh nói: “Mỗi cuối tuần đều có, không cần ngạc nhiên.”

Chu Yến Kinh hình như nhớ đến cái gì, “Đúng rồi, anh họ, nghe nói chị dâu đã ra ngoài mấy ngày rồi, anh kiếm con mèo nào đó gần sinh cho chị dâu nuôi dưỡng đi.”

Anh tạm dừng.

“…”

Chu Sơ Hàng không chút thay đổi: “Luyện tập trước.”

Luyện tập?

Chu Yến Kinh nhịn không được nở nụ cười.

Người anh họ này của anh vô cùng sạch sẽ lại còn soi mói, bình thường trong giới kinh doanh nói một không nói hai, xem ra vừa khéo chỉ khắc khẩu với chị dâu.

Ngay cả mèo của cô ấy đều để anh ấy nuôi.

Hai người vào nhà hàng, đã hấp dẫn ánh mắt không ít người, số ít người nhìn ra vẻ ngoài có chút giống nhau, nhưng lại nhận ra được thân phận của Chu Sơ Hàng Hàng.

So với anh ấy, đương nhiên Chu Yến Kinh kín tiếng hơn nhiều.

Bình thường nếu không liên tục xem tin tức về chính trị thì cơ bản không biết đến anh.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy Lương Kim Nhược hệt như thái hậu kéo tay Chu Sơ Hàng rời đi, lén lút kè tai Chu Yến Kinh nói nhỏ.

“Hình như chị dâu mang thai, hôm nay chị ấy nôn khan tận mấy lần, cũng không nôn được gì cả, rất giống triệu chứng mang thai.”

Chu Yến Kinh theo bản năng nhìn về cái bụng bằng phẳng của cô.

“Em nói chị dâu, anh nhìn em làm gì.” Mạnh Đan Chi cảnh giác.

Vẻ mặt Chu Yến Kinh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt: “Xem ra anh họ luyện tập trước cũng rất có công dụng, anh cũng muốn tập một chút.”

Mạnh Đan Chi: “Tập cái gì?”

Chu Yến Kinh: “Đỡ đẻ?”

Mạnh Đan Chi: “?”

Chu Yến Kinh sửa miệng: “Người hộ tống cũng phải học tập.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi