CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Còn đỡ đẻ và hộ tống nữa chứ, Mạnh Đan Chi hắng giọng nói: “Nói rất có đạo lý, anh Yến Kinh, hay là anh đăng ký một lớp đi.”

Chu Yến Kinh coi như nghe hiểu nói: “Chờ khi có thời gian.”

Mạnh Đan Chi không nhịn được cười: “Anh thì có thời gian gì chứ.”

Suốt ngày đều làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cuối tuần có đôi khi còn tăng ca, thỉnh thoảng lại đi công tác, làm gì có thời gian.

Trên đường trở về, máu tò mò của Mạnh Đan Chi lại nổi lên: “Anh nói anh họ luyện tập, và học đỡ đẻ là tình huống gì thế?”

Chu Yến Kinh lời ít ý nhiều nói: “Lần trước anh ấy đỡ đẻ cho mèo của chị dâu.”

Mạnh Đan Chi nhớ đến chuyện hai tháng trước Lương Kim Nhược và cô cùng nói về chuyện mèo sinh con, dĩ nhiên là cô không ngờ đến chuyện Chu Sơ Hàng thế mà đi đỡ đẻ.

… Nhìn chẳng thấy giống chút nào.

Ngược lại thấy có chút đáng yêu.

Đương nhiên, lời này Mạnh Đan Chi không nói ra.

“Tháng sau em muốn về Ninh Thành.” Mạnh Đan Chi nhớ đến lịch trình của mình.

“Tháng sau…” Chu Yến Kinh suy nghĩ một chút, “Chủ nhiệm Trương muốn anh về trường tham gia lễ khai giảng, em không đi sao?”

Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Ông ấy có nói với em, hôm ấy trùng ngày với thi đấu.”

Đối với cô mà nói, đương nhiên thi đấu quan trọng hơn.

Trước kia cô đối với mấy chuyện này chưa từng có hứng thú, nhưng giờ và xưa khác nhau, nếu có thêm giải thưởng, đương nhiên càng tốt hơn một chút.

Chu Yến Kinh gật đầu.

Anh lại thấp giọng nói: “Thật ra cũng không gấp.”

Mạnh Đan Chi: “Em không gấp vậy anh gấp à?”

Còn muốn học đỡ đẻ đấy.

Tưởng tượng ra cái hình ảnh đấy lại thấy có chút buồn cười.

“Hay là, anh đổi nghề đi làm học trò của anh trai em đi, sau này đi làm bác sĩ.” Mạnh Đan Chi trêu chọc: “Bây giờ còn kịp không?”

Chu Yến Kinh lạnh nhạt lắc đầu.

Mạnh Đan Chi: “Vẫn nên làm phiên dịch của anh đi.”

Tuy người đàn ông này ngoài miệng nói không gấp, nhưng tối hôm đó lại chẳng chút lưu tình nào, từ sau khi kết hôn, số lần làm càn của hai người càng nhiều hơn.

Tính cách của Mạnh Đan Chi không biết xấu hổ, cô sinh ra bao lâu thì cũng quen biết Chu Yến Kinh từng ấy năm, có thể nói là vô cùng quen thuộc.

Tình yêu và tình thân, cùng hòa vào nhau, trong chán ngán có ngọt ngào.

Sáng sớm ngày tiếp theo, quả nhiên Mạnh Đan Chi nhận được điện thoại của Lương Kim Nhược: “Chi Chi, chị mang thai rồi.”

Cô cười nói: “Chúc mừng chị!”

Lương Kim Nhược nói: “Khó trách ngày hôm qua ăn không vô, ai da, biết thế trước kia ăn nhiều một chút.”

Mạnh Đan Chi mỉm cười, tính cách của người chị dâu họ này thật ra không có kiêu căng giống như trong lời đồn của mọi người, chỉ là người thích nghe lời hay, chịu dỗ dành chút là được.

Hơn nữa gia cảnh tốt, đương nhiêu yêu cầu với chất lượng cuộc sống cũng phải cao, nhưng cái đó thì có tính là gì đâu.

“Tháng sau có trận thi đấu, chắc là chị không đi xem được.” Lương Kim Nhược tiếc nuối nói: “Chu Sơ Hàng mặt lạnh kia hạ lệnh cấm với chị rồi.”

Tuy rằng cũng chẳng có dùng được.

Nhưng quả thật đi xa nhà vào lúc này không thích hợp lắm, Lương Kim Nhược cũng biết chuyện nào là chuyện quan trọng hơn.

Mạnh Đan Chi nói: “Thân thể quan trọng hơn, lúc đó em sẽ tự mình qua đó.”

Lương Kim Nhược ừm.

Sau ngày nhà giáo, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cùng nhau đến Ninh Thành, bây giờ Hứa Hạnh cũng được coi như là trợ lý của cô, cô ấy cũng rất thích.

Lục Dương đến đón hai người các cô: “Chị dâu.”

Nhìn thấy hành lý trong tay Hứa Hạnh, đầu anh ấy lại phát đau, cô ấy sao lại mang nhiều đồ như thế chứ, mỗi lần ra ngoài đều hệt như chuyển nhà vậy.

Hứa Hạnh vừa xuống xe là đẩy hành lý, ôm thùng đồ, đi nhanh như bay.

“Lục Dương, vẻ mặt như thế là như thế nào?” Hứa Hạnh nhìn dáng vẻ của anh ấy.

“Tôi đang suy nghĩ, cô không phải muốn chuyển nhà đến Ninh Thành đấy chứ.” Lục Dương ăn ngay nói thật.

Hứa Hạnh chọc anh ấy, “Đúng thế, anh có chỗ ở nào thích hợp không?”

Lục Dương ngạc nhiên, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”

Hứa Hạnh: “Tôi cũng chỉ nói bừa thôi, Lục Dương, anh không được rồi, sức lực chỉ có một chút như thế.”

Lục Dương: “…”

Đàn ông có thể bị nói là không được hay sao? Anh ấy cắn răng.

Mạnh Đan Chi nghe thấy hai người cãi nhau thành quen, ba người chia nhau ra, hành lý sẽ không có vấn đề gì, đương nhiên Lục Dương sẽ chủ động chịu thiệt hơn một chút.

Mà bây giờ anh ấy cũng lên chức cao hơn.

Cho nên, Mạnh Đan Chi thỉnh thoảng có hay nói chuyện qua lại với anh ấy.

Hứa Hạnh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lục Dương, còn đứng đó đánh giá anh ấy một chút, giống như xác nhận lời nói trước đó của mình.

Lục Dương liếc nhìn cô ấy: “Nhìn cái gì đấy?”

Hứa Hạnh “nghiêm túc” nói: “Lục tiên sinh chắc là được nhỉ.”

Lục Dương: “…”

Trận thi đấu chung kết diễn ra vào hai ngày sau, ở hiện trường thi đấu vẽ bản thiết kế, sau đó lại thêu, cho nên cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, Mạnh Đan Chi dành hai ngày để nghỉ ngơi cho tốt.

Trận đấu cùng ngày, Lục Dương không ở đó, anh ấy muốn lên hiện trường.

Hứa Hạnh và Mạnh Đan Chi đi cùng nhau, đến nơi đã có không ít người ở đấy rồi, mọi người phần nhiều là không biết nhau, nhưng cũng có chút danh tiếng trên internet.

Nhưng đa số đều là những chị gái bốn mươi tuổi.

Thấy Mạnh Đan Chi trẻ tuổi lại xinh đẹp như thế, cũng không để ý nhiều, lúc đầu mọi người thấy cô đều tưởng nhân viên công tác nào đó.

Hứa Hạnh nhỏ giọng giới thiệu: “Bên kia, cái kia, tớ có nhìn thấy video của cô ấy, thêu rất đẹp, nhưng không phải kiểu tớ thích.”

Mạnh Đan Chi nhìn sang, vừa khéo đối phương cũng đang nhìn cô, hai người gật đầu ý muốn chào nhau.

Đợi một lát, có người nhận ra cô: “Cô là Mạnh Đan Chi sao?”

Mạnh Đan Chi mở lời nói, “Xin chào.”

Trận đấu còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người cùng nhau nói chuyện.

“Tôi có xem qua video của cô rồi, cô cũng đến tham gia thi đấu à.” Cô gái ấy lộ một nụ cười tươi: “Lần trước tôi còn thấy tác phẩm thêu của cô ở triển lãm, rất đẹp.”

Mạnh Đan Chi không biết cô ấy, nên khi nói chuyện này, đương nhiên cô chỉ mỉm cười xã giao.

“Cảm ơn.”

“Trận đấu lần này có thể nghĩ đa dạng một chút.” Cô gái nói: “Mà video của cô vẫn luôn rất đa dạng, độc đáo, lúc này chắc chắn cũng như thế, thật sự rất muốn xem. ”

Mạnh Đan Chi nghe hiểu được ý tứ của cô ấy.

Tra hỏi lâu như thế, cuối cùng mục đích cũng xuất hiện rồi này.

Lần đầu tiên cô tham gia thi đấu, vẫn trước biết thi đấu là như thế nào.

Mạnh Đan Chi cong môi: “Cũng không khó, rất nhiều người đã từng thấy qua rồi.”

Cô gái kia vừa nghe qua, cũng có chút ngạc nhiên, lời này nghe hình như… rất bình thường.

Hứa Hạnh ở bên cạnh chớp mắt một cái, “Này này, chị gái ơi, chị và bà chủ của tôi có phải dùng cùng một cách thêu hay không? Dùng kim gì thế?”

Đối phương nghe thế này thì lùi bước về sau.

Cô ta lại đây hỏi thăm một chút, thật ra chỉ muốn biết Mạnh Đan Chi muốn thêu gì, bây giờ Mạnh Đan Chi có tận hai mươi ngàn fan lại thường xuyên lên hotsearch.

Cùng xuất hiện trên internet, đương nhiên cô ta rất hâm mộ.

Nếu cô ta có nhiều fan như thế…

Cô ta liếc mắt nhìn Mạnh Đan Chi, đừng tưởng rằng cô ta không biết, fan Mạnh Đan Chi chắc chắn chỉ xem trọng khuôn mặt này của cô thôi.

Trong những người cùng nghề, họ đều không quá xem trọng danh tiếng trên mạng.

Các cô ấy thì không giống nhau, nếu như không có tên tuổi thì lời nói cũng sẽ không được xem trọng, còn giống Mạnh Đan Chi, còn nhận được thư mời xuất hiện trong buổi diễn nghệ thuật.

Rõ ràng là tất cả mọi người đều giống như nhau, nhưng vì sao Mạnh Đan Chi lại nổi bật hơn những người khác chứ.

Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng được yên tĩnh trở lại, Hứa Hạnh hừ lạnh một tiếng: “Vốn dĩ trao đổi kỹ thuật với nhau cũng bình thường thôi, nhưng cô ta nói như thế là có ý gì chứ.”

“Cô ấy muốn biết cũng không sao cả.” Mạnh Đan Chi rất bình tĩnh: “Cách thêu giống nhau, nhưng nếu cô ấy thắng, xem như cô ấy giỏi.”

Mấy ngành nghề thủ công này rất công bằng, đều phải xem tay nghề mà đánh giá.

Từ khi lên cấp hai, Mạnh Đan Chi đã bắt đầu học thuê, được bà ngoại tự tay dạy dỗ, nên cô rất tin tưởng bà ngoại, cũng rất tin tưởng bản thân mình.

Hôm nay ở chỗ này, cô mặc sườn xám không tay, màu xanh lam, có thêu một hàng dây leo, còn có một bông hoa lớn, không xinh đẹp thoát tục nhưng rất có khí chất.

Nhân viên công tác nhắc nhở mọi người lên sân khấu ngồi vào chỗ.

Mạnh Đan Chi đưa tay ra sau lưng, vuốt nhẹ tà áo sườn xám rồi ngồi xuống, từng nhất cử nhất động của cô đều khiến mấy đối thủ xung quanh phải đưa mắt nhìn sang.

Chờ khi tuyên bố bắt đầu, thì cô vô cùng tập trung.

Cuộc thi thêu lần này không có phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn có truyền thông chụp ảnh, dùng để tuyên truyền nghệ thuật truyền thống, thật ra được đăng tin tức tuyên truyền.

Ở khu vực thi đấu có đến mấy chục thợ thêu, mà Mạnh Đan Chi lại vô cùng nổi bật, người quay phim không tự chủ được mà lấy cô làm trung tâm để đặt ống kính máy ảnh.

“Tranh mỹ nữ” cô sớm đã nhớ kỹ trong lòng, cô không phải họa sĩ, nhưng gần đây có cùng Lương Kim Nhược học không ít kỹ xảo, nên cũng học được chút thành quả.

Có vài nhân viên công tác nhìn thấy, cũng đều phải nhìn nhiều hơn một vài lần.

Mạnh Đan Chi dùng nhiều cách thêu thêu chồng lên nhau, trên vải chỉ có hình một mỹ nữ, nhưng màu sắc thì có tận vài loại, có một chiếc váy cúp ngực từ thời nhà Đường, trên váy còn có thêu một bông hoa lớn.

Thời gian thi đấu lần này diễn ra trong hai ngày.

Thời gian nghỉ trưa, giữa trưa Mạnh Đan Chi có cùng Hứa Hạnh ra ngoài ăn một chút, đến khi về còn đang cầm ly trà sữa Hứa Hạnh mua, dáng vẻ bình thản của cô khiến người xung quanh đều chăm chú nhìn theo.

Tưởng Đông cũng nghe đến chuyện thi đấu này, lên mạng lướt một chút, thì thấy ảnh chụp bên phía chính phủ đăng lúc một tiếng trước: “Đã nhìn thấy phu nhân rồi.”

Anh ấy nhìn bình luận, chia sẻ Weibo này cho cục trưởng của mình.

Chu Yến Kinh mở ra sau khi lướt hai ba cái thì xem xong hết, Mạnh Đan Chi quả thật rất đẹp, thành thạo tự tin, khiến người ta mù hết mắt.

Trong bình luận có không ít người khen cô xinh đẹp.

Về chuyện trong bình luận có người nói cô ăn mặc gợi cảm, bị Chu Yến Kinh lướt qua xem như không thấy.

Trước khi xuất phát, Mạnh Đan Chi còn hỏi anh, nếu cô không lấy được giải thưởng, cô muốn đi bế quan học nghề, đến lúc đó không ra khỏi cửa thì anh phải đến đưa cơm cho cô.

Chu Yến Kinh cong cong môi.

Bọn họ trong căn-tin ăn cơm nói chuyện không phải bí mật gì, thế nên hôm nay trong căn tin người ra người vào rất tấp nập.

“Tôi vừa mới nhìn thấy đàn anh Chu cười!”

“Trước kia đàn anh Chu có phải không thích căn-tin số hai không? Sau này tôi nhất định thường xuyên đến đây mới được.”

“Sao đàn chị Mạnh lại không đến thế?”

“Xem tin tức đi, đàn chị Mạnh tham gia thi đấu.”

“Nói không chừng đàn anh Chu nhìn thấy tin tức rồi đấy.”

“Cười chết mất, nhỡ đâu đoán đúng rồi.”

-

Khi chiều tối, Mạnh Đan Chi hoàn thành xong đường thêu cuối cùng.

Động tác cô rất nhanh, cũng là người làm xong đầu tiên, khiến cho nhân viên công tác đến đây, xung quanh mọi người cũng rất kinh ngạc, nhất là trước kia đã từng hỏi qua rất nhiều phụ nữ.

Nhanh như thế!

Thêu cái gì?

Tiếc là đứng cách xa quá, không nhìn thấy.

Mạnh Đan Chi nói chuyện với nhân viên công tác xong, dự định sẽ rời đi, cô xoa xoa cánh tay, sau đó lại ngồi xuống.

Nhân viên công tác hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Mạnh Đan Chi: “Không có việc gì, tôi ngồi một lát.”

Nhân viên công tác gật đầu: “Nếu không thoải mái, chỗ chúng tôi có sẵn bác sĩ, có thể đi kiểm tra.”

Mạnh Đan Chi dịu dàng cười: “Cảm ơn.”

Có thể do cô ngồi lâu quá, nên vừa mới đứng lên thấy hơi choáng.

Nghỉ ngơi một chút, quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Hứa Hạnh ở bên ngoài chờ một lát, thấy cô và nhân viên công tác cùng nhau đi ra, lúc này mới ngoắc: “Bà chủ!”

Vốn cô ấy còn tính hỏi tác phẩm thêu như nào, nhìn thấy Mạnh Đan Chi hình như đang mệt mỏi, nên không mở miệng được nữa.

Nhân viên công tác nhắc nhở: “Cô Mạnh có thể là mệt rồi.”

Hứa Hạnh tiến lên, “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Chờ khi nhân viên công tác rời đi rồi, cô ấy mới không đồng ý nói: “Không phải chỉ hai ngày thôi sao, làm sao cứ phải làm trong một ngày, rất mệt đấy.”

Mạnh Đan Chi: “Có thể hoàn thành sẽ không dừng lại.”

Cô cong môi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều đi, hôm nay tớ mời khách, không phải cậu muốn ăn thịt nướng hay sao?”

Hứa Hạnh: “Được được!”

Mạnh Đan Chi: “Kêu Lục Dương ra luôn đi… Thôi quên đi, không gọi.”

Dù sao Lục Dương cũng coi như có liên quan đến trận đấu lần này, cô làm tuyển thủ dự thi, không thích hợp nói chuyện nhiều như thế.

Chờ khi có kết quả ra rồi nói sau.

Hứa Hạnh vừa nghe, đã cười to: “Tối nay không ai giành ăn với tớ.”

Nhưng mà, ý tưởng của cô ấy không thành công.

Bởi vì Mạnh Đan Chi vừa mới tiến vào cửa hàng thịt nướng đã lui ra ngoài, mùi ở bên trong khiến cô không thấy thoải mái, hai người đành phải đi ăn mì nước.

Thịt nướng… giữ lại để khi có kết quả ăn mừng đi, vừa lúc mời Lục Dương đi cùng, càng nhiều người càng náo nhiệt.

Ở Ninh Thành mấy ngày, Mạnh Đan Chi cảm thấy rất thoải mái.

Ở trong tiểu khu tấc đất tấc vàng, nhà cũ có sân và vườn hoa, không khí trong lành khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi ăn xong, Mạnh Đan Chi trực tiếp đi ngủ luôn.

Cô tỉnh lại bầu trời đã tối đen rồi, Hứa Hạnh đang ngồi chơi game trong sân, đương nhiên là đang khen Lục Dương rồi: “Anh Lục Dương thật lợi hại!”

Lục Dương: “Ha ha.”

Có việc thì anh Lục Dương, không có chuyện thì Lục Dương anh không được.

Hứa Hạnh khom lưng, mặc kệ lời trêu chọc của anh ấy, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu: “Bà chủ, đàn anh Chu gọi cho cậu đấy.”

“Cậu nghe không?”

“Không có, nhưng mà tớ dùng WeChat nói cậu đang ngủ ha ha ha ha.”

Trước đó, Hứa Hạnh đã thêm WeChat của Chu Yến Kinh, kích động muốn vào trong diễn đàn nói cho toàn bộ mọi người trong trường biết, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Giống như cô ấy đang nắm giữ một bí mật rất lớn.

Nhưng mà sau khi thêm WeChat, cô không dám nói chuyện với Chu Yến Kinh, vì thế, mỗi ngày cô đều phải khích lệ mình một chút.

Mạnh Đan Chi gọi điện thoại cho Chu Yến Kinh.

“Dậy rồi?” Anh nói trước.

“Ừm.” Mạnh Đan Chi có chút vui đến quên mất trời đất: “Em tính chờ khi có kết quả mới trở về.”

Chu Yến Kinh à một tiếng: “Trước đó em không nói như thế.”

Mạnh Đan Chi giả vờ như không nhớ đến có việc này: “Thật không? Chắc anh nhớ nhầm rồi.”

Giọng Chu Yến Kinh trầm thấp: “Chi Chi, trí nhớ của hai chúng ta, em xác định muốn anh nhắc nhở sao?”

Mạnh Đan Chi ai da hai tiếng, miễn cưỡng cho qua: “Hay là, cuối tuần này anh đến đây đi, coi như nghỉ phép đi.”

Chu Yến Kinh suy nghĩ: “Có thể.”

Mạnh Đan Chi vốn chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh lại đồng ý rồi.

Sau khi cúp di động, Hứa Hạnh nhìn sang: “Bà chủ, hôm nay không thoải mái sao không nói với đàn anh Chu thế?”

Mạnh Đan Chi nói: “Bây giờ tớ không phải không có chuyện gì sao, nói chuyện đó làm gì.”

Chiều thứ Sáu, kết quả trận đấu đã có.

Mạnh Đan Chi được giải, tin tức về giải thưởng sẽ được công bố sau. Sau khi tan làm Tưởng Đông mới chú ý, gửi cho cục trưởng nhà mình: [Chúc mừng phu nhân!]

Lúc đó vừa mới tan làm.

Chu Yến Kinh mở hình ảnh ra, lúc này Mạnh Đan Chi đang được trao giải và đang chụp hình với nhóm lãnh đạo, cô xinh đẹp đến chói mắt.

Phía chính phủ không sửa lại hình ảnh, nhưng cô vẫn có làn da trắng như tuyết, ngũ quan vô cùng xinh đẹp.

Chu Yến Kinh dừng ở tờ giấy khen trên tay cô, nhớ đến trước kia khi không tham gia thi đấu, trong nhà có đồ gì cô đều lấy ra thêu.

Bây giờ đã bắt đầu tham gia thi đấu rồi, sau này chắc chắn không ít bằng khen, cô chắc cũng muốn có nơi để vào, nói không trừng còn muốn một mình dùng hết một bức tường chỉ dùng để treo giấy khen.

Tưởng Đông nghĩ cục trưởng nhà mình trầm mê vào vẻ đẹp của phu nhân, nào biết rằng anh đang nghĩ xa như thế.

Mạnh Đan Chi hứa với Hứa Hạnh sẽ đến ăn thịt nướng chúc mừng, bởi vì Lục Dương có việc riêng nên kéo dài đến tận bây giờ.

Mới tháng Chín, lúc này trời vẫn còn sáng.

Chỉ là cũng giống như hai lần trước, hai người họ lại đi ra một lần nữa.

Hứa Hạnh đánh giá Mạnh Đan Chi một chút: “Bà chủ, hai ngày nay cậu ăn uống không tốt, tớ còn tưởng do cậu thi đấu mệt mỏi, nhưng đã nghỉ ngơi hai ngày rồi.”

“Bà chủ! Tớ biết rồi!” Cô ấy hét chói tai.

Lục Dương ôm chặt lỗ tai lại: “Hết cả hồn.”

Hai mắt Hứa Hạnh sáng như kim cương, thúc giục anh rời đi, “Lục Dương, anh đi ăn cơm trước đi, ngày mai chúng ta gặp lại.”

Lục Dương: “… Đi đi.”

Mạnh Đan Chi đảo mắt nhìn, “Cậu thì biết cái gì?”

Hứa Hạnh: “Cậu không phải đã mang thai rồi chứ.”

Cô ấy đếm đầu ngón tay nhớ lại: “Mấy ngày hôm trước cậu ăn uống thay đổi, cậu đã liên tục ăn thịt xào chua ngọt ba ngày rồi, ba ngày rồi đó.”

Mạnh Đan Chi ngẩn ra.

Gần đây cô không chú ý đến mấy cái này, bởi vì chú ý của cô đều dành cho trận đấu, hình như tháng này kỳ s1nh lý của cô đến muộn.

Liên tục ăn thịt xào chua ngọt --- bởi vì thấy ăn ngon thôi.

Nhưng bản thân gần đây biểu hiện rất giống với Lương Kim Nhược trước kia, tim Mạnh Đan Chi cũng dần đập nhanh hơn.

Một lát sau, hai người ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Vốn dĩ Hứa Hạnh còn muốn hối thúc cô đến bệnh viện, nhưng Mạnh Đan Chi cảm giác mình vẫn ổn, chỉ muốn mua que thử thai thử qua, sợ mua một cái sẽ làm hư, còn mua nhiều cái để phòng ngừa.

Hai người vừa kích động vừa khẩn trương, vừa mới ra khỏi cửa hàng tiện lợi đã tính gọi xe trở về, ai ngờ Chu Yến Kinh gọi điện đến.

“Ở bên ngoài sao?”

Mạnh Đan Chi: “Ở trên đường.”

Chu Yến Kinh: “Ăn chưa?”

Mạnh Đan Chi trả lời: “Còn chưa đâu, sắp ăn.”

Không thành công như mong đợi, Chu Yến Kinh lại hỏi: “Dạo phố?”

Trong lòng Mạnh Đan Chi đều là chuyện mình đang mang thai, không biết hôm nay có nhiều vấn đề xảy ra như thế: “Hỏi làm gì? Anh cũng không thể bay qua đây.”

Sau đó chợt cô nghe thấy tiếng anh nói: “Ừm, anh ở Ninh Thành.”

Ở Ninh Thành?

Mạnh Đan Chi hơi trợn to mắt, không phải nói cuối tuần mới đến sao, hôm nay sao lại đến đây?

Vừa nãy cô còn nói không thể bay qua được, anh đã tới luôn rồi.

Khiến cho Mạnh Đan Chi vừa mừng vừa sợ.

Hứa Hạnh đã sớm đoán được người bên kia là ai, cô ấy cảm thấy chuyện mang thai như ván đã đóng thuyền rồi, so với cô còn gấp hơn.

“Đàn anh Chu, em nghi ngờ bà chủ ---“

Mạnh Đan Chi vội vàng che miệng cô ấy lại, Chu Yến Kinh đã sớm nghe thấy giọng của Hứa Hạnh: “Hình như anh nghe thấy Hứa Hạnh gọi anh.”

“Anh nghe nhầm rồi.”

Mạnh Đan Chi nhìn Hứa Hạnh chớp mắt.

Hứa Hạnh đành phải nhịn xuống, lắc đầu tỏ vẻ sẽ không nói ra, chuyện này vẫn nên để bà chủ tự mình nói với đàn anh Chu mới đúng.

Cô ấy tưởng tượng, đã cười ra tiếng.

Mạnh Đan Chi: “…”

“Chi Chi, thính lực của anh rất tốt.” Chu Yến Kinh nhắc nhở cô, anh làm phiên dịch viên: “Cô ấy nói em làm sao thế?”

Mạnh Đan Chi trong cái khó: “Cô ấy cảm thấy với em nghi ngờ chuyện anh đang ở Ninh Thành là giả.”

“Địa chỉ.” Một khi đã như thế, Chu Yến Kinh trả lời lại câu hỏi đầu tiên của cô: “Anh đón em.”

“…”

Mạnh Đan Chi nhìn cái túi trong tay mình, nếu anh đến, chắc chắn sẽ nhìn thấy túi que thử thai số lượng lớn này của cô.

Nhỡ đâu không có, chẳng phải rất xấu hổ sao.

Hơn nữa, còn lén lút không muốn cho anh biết, Mạnh Đan Chi càng nghĩ càng thấy khẩn trương, giống như đang xem một bộ phim vô cùng gây cấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi