CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Trì Liệt đi về chỗ của mình.

Anh vừa ngồi xuống, cầm bút lên, còn chưa kịp tính toán tiếp thì từ xa tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô gái đã truyền tới.

Rồi dừng lại trước mặt anh.

"Trì Liệt." Trong tiếng ve kêu ầm ỉ ngoài cửa sổ, giọng Dụ Kiến có chút khó tin: "Sao anh có thể... trẻ con đến thế!"

Thẩm Tri Linh thì không nói đi.

Nhưng Trì Liệt đã lớn rồi, còn không biết xấu hổ làm chuyện như này nữa.

Anh cũng đâu phải mấy đứa nhỏ bảy, tám tuổi ở viện phúc lợi!

Dụ Kiến không hiểu Trì Liệt đang nghĩ cái gì, cô muốn đổi lại tên trong danh bạ.

Vừa vào mục chỉnh sửa.

Thì cổ tay lập tức bị siết chặt.

Những ngón tay lạnh lẽo quen thuộc.

Cùng với lực siết khá mạnh bất chấp vẻ gầy guộc.

Chàng trai ngồi bên bàn giơ tay nắm chặt cổ tay cô gái, ngăn không cho cô đổi tên trong danh bạ.

Anh không ngẩng đầu nhìn cô, tay thì vẫn cầm bút viết vẽ gì đó trên giấy nháp: "Không được sửa."

Giọng nói quyết đoán, đáng tin cậy.

Dụ Kiến suýt thì bật cười vì tức: "Tại sao?"

Lúc trước còn than cô quản lý anh quá, vậy mà giờ lại tự tiện quản lý danh bạ của cô như vậy.

Đúng là tiêu chuẩn kép mà.

Trì Liệt không trả lời.

Không hề vội vã, từ từ tính bước cuối cùng, cho đến khi có đáp án, anh mới ngẩng đầu nhìn Dụ Kiến.

Yếu hầu hơi cử động, anh lạnh lùng nói: "Nếu em không đổi tên, ngày nào tôi cũng sẽ đồng ý giải đề cho Tiền Tư Vực."

Dụ Kiến sững người, như không tin vào tai mình: "Cái gì cơ?"

Đây hoàn toàn không phải lời mà Trì Liệt có thể nói.

Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, biểu cảm mơ hồ và bàng hoàng khiến khóe miệng Trì Liệt hơi nhếch lên.

Nhưng anh nhanh chóng kìm lại, thờ ơ nghiêng đầu: "Sau này mỗi tối tôi sẽ nhắn tin, nếu không có gì thì em trả lời một tin báo vẫn ổn là được."

Dụ Kiến không còn nghe thấy gì sau câu "ngày nào cũng giải đề cho Tiền Tư Vực" nữa cả, giờ trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói đó.

"Vậy anh không được nuốt lời đâu nhé!"

Dụ Kiến sợ Trì Liệt sẽ đổi ý nên vội vàng nói: "Hứa rồi nhé!"

Cổ tay cô vẫn bị nắm chặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không hề thể hiện chút tức giận hay xấu hổ nào. Đôi mắt hạt dẻ lấp lánh dưới ánh nắng vàng nhạt, nhí nhảnh và linh hoạt toát lên niềm vui khó che đậy.

Trì Liệt đang chuẩn bị tinh thần bị mắng thì đột nhiên ngẩn ra.

Vài giây sau, ánh mắt anh dịu đi, nhẹ nhàng thả tay cô ra: "Ừ, thỏa thuận rồi."

Cô gái này đôi lúc cũng ngốc thật.

*

Sau khi Dụ Kiến phấn khích xong, cuối cùng khi lấy lại bình tĩnh cô mới nhận ra mình ngốc cỡ nào.

Bề ngoài thì có vẻ cô và Trì Liệt mỗi người nhường một bước. Trì Liệt chiếm được vị trí số một trong danh bạ, còn Dụ Kiến thì thuyết phục được chàng trai cứng đầu, bắt anh dần hòa đồng với các bạn trong lớp.

Nhưng vấn đề là.

Người cuối cùng được hưởng lợi từ hai việc này là Trì Liệt mà.

Không liên quan gì đến Dụ Kiến cả!

Dụ Kiến muộn màng nhận ra ánh mắt tinh nghịch mang theo chút giễu cợt của Trì Liệt, một lúc sau vẫn không biết phải phản bác thế nào.

Đúng là bị lừa mà còn giúp người ta đếm tiền mà.

Nhưng đúng thật là từ ngày hôm sau, Trì Liệt đã bắt đầu giải đề cho Tiền Tư Vực, mặc dù vẫn còn thái độ khó chịu, lạnh lùng, nhưng kiên trì mỗi ngày một lần, không ngừng nghỉ dù trời mưa hay bão.

Hai tuần liên tiếp, không lỡ một ngày nào.

Có lúc Tiền Tư Vực không đến, thậm chí Trì Liệt còn chủ động tìm cậu ta đấy chứ.

Các bạn trong lớp đại diện là Thẩm Tri Linh cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Dụ Kiến thì không thể lật lọng, đành chấp nhận yêu cầu nhắn tin hàng ngày của Trì Liệt.

Thật ra yêu cầu này khá dễ dàng.

Bởi vì tin nhắn của Trì Liệt rất ngắn gọn.

Có vẻ thật sự chỉ để đảm bảo Dụ Kiến không xảy ra chuyện gì ở nhà họ Sầm, mỗi tối anh chỉ gửi duy nhất hai chữ: Ngủ ngon.

Thời gian cũng rất cố định.

Như đã tính toán chuẩn thời điểm Dụ Kiến chuẩn bị lên giường, cứ hai mươi phút trước khi cô tắt đèn là tin nhắn lại được gửi đến đúng giờ.

Dụ Kiến còn nghi ngờ có khi nào Trì Liệt không đọc tin trả lời của cô mà chỉ nhắn theo thói quen không nhỉ.

Nhưng Dụ Kiến vẫn nghiêm túc trả lời mỗi ngày: "Chúc ngủ ngon!"

Hôm nay bài tập về nhà của các môn đặc biệt nhiều, có vẻ các giáo viên đã thỏa thuận với nhau, mỗi người cho một đề. Dù Dụ Kiến đã cố gắng viết trong giờ ra chơi và giờ tự học nhưng vẫn phải tan học muộn hơn nửa tiếng.

Dụ Kiến xếp sách vở vào cặp, nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa.

Cô tháo dây buộc tóc đeo lên cổ tay rồi vội vã đi vào phòng tắm.

Vừa đóng cửa phòng tắm.

Thì trên bàn học, chiếc điện thoại đã tắt màn hình từ lâu bỗng sáng lên.

*

Trì Liệt gửi tin nhắn xong thì đút điện thoại vào túi quần, lên lầu đi tới cánh cửa mở toang: "Để tôi làm, bà không xách nổi đâu."

Hôm nay Ngô Thanh Quế có đơn hàng lớn, một gia đình chuẩn bị rời khỏi khu phố, lười mang theo đồ nên đã bán gần như tặng luôn tất cả đồ nội thất cho bãi phế liệu.

Ngô Thanh Quế làm việc nhanh nhẹn, nhưng vì tuổi tác và chiều cao không thể sánh với thanh niên nên sau khi đã xách hết những thứ có thể, còn mấy đồ không vác được, bà đành gọi điện cho Trì Liệt.

"Cẩn thận chút đấy!"

Ngôi nhà cũ không có thang máy nên phải dùng sức người khiêng lên khiêng xuống. Ngô Thanh Quế thấy Trì Liệt một mình bê cái tủ quần áo nặng trịch thì hốt hoảng nói: "Để tủ rơi cũng không sao! Miễn cậu đừng trật cổ là được!"

Trì Liệt nghiến răng: "Không sao đâu."

Mặc dù nói thế nhưng trán anh đã nổi đầy gân xanh, anh nín thở, không nghỉ ngơi mà khiêng thẳng cái tủ từ tầng sáu xuống tầng một.

Lúc đặt xuống, áo anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, rơi tí tách trên nền nhà.

Ngô Thanh Quế vội vàng đưa nước cho anh: "Nghỉ một chút đi, uống nước đã."

Trì Liệt nhận chai nước khoáng rồi ngồi trên bậc thang uống cạn.

Anh lau tay vào quần đồng phục, sau đó cẩn thận lấy điện thoại ra.

Mở khóa, không có thông báo mới nào.

Hôm nay đã ngủ rồi sao?

Trì Liệt hơi thắc mắc.

Lầu trên còn rất nhiều đồ cần phải dọn nên anh không nghĩ nhiều, nghỉ một chút rồi cất điện thoại đứng dậy làm tiếp.

Lần nghỉ tiếp theo, mở điện thoại lên vẫn không thấy phản hồi nào từ Dụ Kiến.

Ngô Thanh Quế đi cùng Trì Liệt nhìn thấy mỗi lần xuống lầu là anh lại lấy điện thoại ra xem, hình như đang chờ đợi điều gì đó.

Càng về sau, có vẻ anh càng ngóng trông hơn.

Xuống cầu thang cũng càng lúc càng gấp gáp, gần như chạy ào xuống mà không chú ý đường.

"Muốn chết à!" Ngô Thanh Quế sợ hết hồn, may đây là món đồ cuối cùng, không còn gì để khiêng nữa: "Chờ ai gọi điện mà căng thẳng thế? Cậu không biết tự gọi tới à?"

Từ tầng sáu xuống tầng một, Trì Liệt đi tới đi lui gần mười lượt, dù đang ở độ tuổi sung sức nhất nhưng anh cũng thấy mệt lả.

Anh không còn sức để trả lời Ngô Thanh Quế nữa.

Trì Liệt nhắm mắt dựa vào lan can cầu thang.

Đến khi điện thoại trong túi rung lên, trong làn gió mát của đêm hè, chàng trai bỗng mở mắt.

Do vận động quá nhiều nên tay vẫn còn hơi run, anh lấy điện thoại ra đến lần thứ hai mới thành công.

Thấy tin nhắn trên màn hình, khóe miệng vô thức nâng lên.

Ngô Thanh Quế thấy rõ mọi chuyện bèn nói: "Trì Liệt! Đừng nói với tôi đây cũng là tin nhắn của tổng đài đấy nhé!"

Lần trước bị lừa qua mắt một lần rồi, lần này bà không tin nữa đâu!

"Cậu thích con bé nhà ai à?" Ngô Thanh Quế liến thoắng: "Kể cho tôi nghe đi, tôi bày mưu cho!"

Trì Liệt nhìn câu chúc ngủ ngon quen thuộc trên màn hình, hàng lông mày dịu đi, nhưng khi nghe lời bà nói, anh lập tức cau mày.

"Không có." Ánh mắt hơi trầm xuống, anh cất điện thoại, nhỏ giọng nói: "Bà nghĩ nhiều rồi."

Ngô Thanh Quế trợn mắt: "Bớt giả bộ đi! Giả vờ không thích mà cậu còn ôm điện thoại như ôm báu vật thế à!

Gân trán Trì Liệt giật mạnh.

Anh lười cãi nhau với Ngô Thanh Quế, nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy dọn dẹp đống đồ vừa khiêng xuống.

Áo thun ngắn tay xanh trắng ướt đẫm mồ hôi, gió đêm thổi qua lạnh buốt.

Giữa đêm hè, chàng trai khẽ cười.

Anh mà thích cô ấy à, chỉ là giống như trước kia, không muốn mang ơn ai thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi