CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Sau khi làm xong đơn hàng.

Trăng lên cao, Ngô Thanh Quế chở tất cả đồ đến bãi phế liệu rồi lái chiếc xe tải nhỏ đưa Trì Liệt về nhà.

"Đừng trách tôi nói nhiều nhé." Giữa đường, Ngô Thanh Quế liếc Trì Liệt ngồi ở ghế lái phụ: "Cậu cứ đi theo tôi thế này cũng không ổn, bây giờ không bận còn chạy lung tung được, nhưng năm sau lên lớp mười hai thì sao? Tôi nghe nói trường các cậu áp lực lớn lắm, mỗi năm có vài học sinh nhảy lầu tự tử đấy!"

"Dù gia đình có vô trách nhiệm, thì cũng phải lo cho cậu đến khi trưởng thành chứ." Ngô Thanh Quế vặn tay lái, chiếc xe tải rẽ phải: "Đừng cứng đầu nữa! Nghe lời đi, ít nhất cũng lấy được học phí và chi phí sinh hoạt hai năm cuối cấp trước. Khỏi phải chạy đến chỗ tôi xin việc trước khi thi đại học nữa!"

Ngô Thanh Quế có ấn tượng rất tốt về Trì Liệt.

Mặc dù thỉnh thoảng anh lại bầm dập vì đánh nhau nhưng mỗi khi làm việc đều nghiêm túc. Ít nói, chăm chỉ, lại còn học Nhất Trung.

Vì tỷ lệ lên đại học ở khu phố cũ này thấp nhất thành phố, nên nhiều đứa chỉ học đủ chín năm bắt buộc rồi nghỉ.

Trình độ học tập của Ngô Thanh Quế có hạn nên bà càng thích những đứa trẻ như Trì Liệt, thế nên mới tận tình khuyên bảo vài câu.

Ngô Thanh Quế nói suốt đoạn đường, còn Trì Liệt không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Đêm khuya không có đèn màu rực rỡ và ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà, khu phố lúc này còn tối hơn cả ban ngày.

Khi chỉ cách ngôi nhà nhỏ một đoạn nữa.

Trì Liệt bỗng nhíu mày: "Dừng ở đây được rồi."

Ngô Thanh Quế ngạc nhiên: "Chưa tới mà?"

"Không cần." Trì Liệt tháo dây an toàn: "Vào trong hẻm khó quay đầu lắm."

Ngô Thanh Quế biết tính tình của Trì Liệt nên không cãi mà dừng lại bên lề đường, nhìn anh bước vào con ngõ nhỏ rồi mới từ từ quay đầu xe.

"Này!" Quay xong, Ngô Thanh Quế bỗng liếc vào gương chiếu hậu, hớn hở quay lại nhìn: "Xóm nghèo chúng ta mà cũng có xe sang thế này à?"

Dưới bóng đèn nhấp nháy của cửa hàng tạp hóa.

Chiếc xe Maybach màu đen bóng loáng lặng lẽ đỗ bên bức tường gạch lởm chởm.

*

Trì Liệt hơi nghiêng người, đứng ở cửa ngõ, nhìn chiếc xe tải biến mất sau góc phố rồi mới đút tay vào túi, lười biếng về nhà.

Gió đêm thổi qua.

Bóng đèn lờ mờ treo trên dây điện không ngừng lắc lư, bóng dáng cao thẳng tắp của anh cũng loạng choạng không vững.

Anh đi ngang những người đàn ông mặc vest đứng trong hẻm, mặt không cảm xúc, cũng không liếc họ lấy một cái.

Hứa Bình Sinh nhìn theo bóng Trì Liệt càng lúc càng xa, không nhịn được gọi: "Liệt à!"

Trì Liệt vẫn bước đi, không quay đầu lại.

Anh tiến thẳng tới cổng nhà, dừng dưới tán cây đa rủ xuống tường rồi mới lướt nhìn Hứa Bình Sinh: "Thư ký Hứa."

Giọng nói lạnh lẽo như đang nói với người xa lạ.

Hứa Bình Sinh sững sờ, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ, bỗng không biết phải nói gì.

Cuối cùng, ông ấp úng: "Giám đốc Trì không biết cậu đã rời khỏi nhà họ Sầm, Liệt à, cậu nghe tôi nói, chỗ này không phải nơi cậu nên ở, cậu nên về với tôi..."

"Bốp!"

Hứa Bình Sinh chưa dứt lời đã bị đẩy mạnh vào tường.

Trì Liệt tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo ông.

"Vậy ông cho tôi biết, đâu mới là nơi tôi nên ở?"

Vì dùng nhiều sức nên khớp ngón tay Trì Liệt đan chặt, hơi trắng bệch. Nhưng giọng điệu lại hoàn toàn trái ngược, bình tĩnh đến lạnh lẽo.

"Căn hộ mẹ tôi bệnh chết ở đó, biệt thự dì Lâm thà dọn đi chứ không muốn quay lại dù chỉ một lần, hay cái dinh thự ông ta không bao giờ cho người phụ nữ mình yêu nhất chuyển vào, sợ ảnh hưởng đến danh dự?"

Mỗi câu nói ra, tay Trì Liệt càng siết chặt hơn.

Cho đến khi bộ vest đắt tiền của Hứa Bình Sinh bị nhàu nát, anh mới buông tay: "Cút đi."

Hai từ đơn giản, nhưng không chút cảm xúc.

Những gì Trì Liệt nói đều là sự thật không thể chối cãi, Hứa Bình Sinh không dám nhìn thẳng anh, một lúc sau ông mới ấp úng: "Nếu cậu thật sự không muốn về thì cũng được, vậy tôi thuê căn hộ ở trung tâm cho cậu, mỗi tháng cũng sẽ chuyển tiền đều đặn..."

"Không cần." Trì Liệt không chút do dự ngắt lời Hứa Bình Sinh: "Tôi thấy ghê tởm."

Hứa Bình Sinh lập tức im bặt.

Ông nhìn Trì Liệt, trong trí nhớ chợt hiện lên hình ảnh cậu bé cười khúc khích, chạy khắp sân nhà lúc trước.

"Cậu thật sự không về sao?" Im lặng một lúc, Hứa Bình Sinh hỏi: "Giám đốc Trì chỉ có mình cậu là con trai, nhưng nhà họ Trì không phải có mình ông ấy."

Ở Thân Thành nhiều năm nên nhà họ Trì rất lớn mạnh.

Trì Liệt vẫn không nhìn thẳng Hứa Bình Sinh, mấy giây sau, anh mới quay đầu.

Dưới ánh đèn mờ trước cổng, đêm tháng tám, mặt anh lạnh lẽo như tảng băng. Hứa Bình Sinh vô thức cúi đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ấy.

Một lúc sau.

Trì Liệt chậm rãi nói: "Chắc chắn tôi sẽ về."

Trong tiếng ve kêu thưa thớt, anh gặn từng chữ, nói một cách rõ ràng và bình tĩnh: "Ngày tôi trở về, sẽ lấy lại tất cả những thứ nhà họ Trì nợ tôi."

Nói xong, Trì Liệt không đoái hoài đến Hứa Bình Sinh đang tái mét.

Anh móc chìa khóa, mở ổ khóa rồi đóng sầm cánh cổng đã tróc sơn lại.

"Rầm!"

Tiếng đóng cửa vang lên rõ ràng, thậm chí còn hơi chói tai giữa màn đêm yên tĩnh.

Trì Liệt không vội vào nhà.

Anh đứng bên cửa, nghe bước chân Hứa Bình Sinh xa dần, đến khi tiếng động cơ xe mất hút ở đầu hẻm, mới bước vào phòng khách với vẻ mặt vô cảm.

Cả ngày không có ai ở nên phòng khách lạnh lẽo và trống trải.

Không bật đèn, ánh trăng lọt qua khe cửa chiếu lên vài món đồ trong phòng khiến chúng càng thêm cô độc, trống vắng.

Trì Liệt đứng một mình trong bóng tối, không biết qua bao lâu, cuối cùng thở dài.

Thật kỳ lạ.

Lúc này anh chợt nhớ đến mùi bánh rán đường thơm ngọt sáng nay.

*

Ngày hôm sau, Dụ Kiến nhận ra Trì Liệt có vẻ không vui.

Mặc dù Trì Liệt luôn cau có nhưng hôm nay rõ ràng tâm trạng anh tệ hơn mọi khi. Cụ thể là khi Tiền Tư Vực mang bài tới hỏi thì lại nhận được một câu "Cút" ngắn gọn nhưng đủ ý.

Tiền Tư Vực sợ đến mức ôm Dụ Kiến khóc lóc: "Tôi thực sự không làm gì anh Liệt cả! Thật sự không có!"

Chuyện gì thế này!

Rõ ràng hôm trước Trì Liệt còn lạnh lùng cảnh cáo, bắt buộc cậu ta phải đến hỏi mỗi ngày, nếu không sẽ bẻ gãy chân. Hôm nay vâng lời chạy đến hỏi, vậy mà vẫn không giữ được đôi chân khốn khổ này!

Dụ Kiến cũng không hiểu có chuyện gì.

Nhưng cô vẫn trấn an Tiền Tư Vực đang sử dụng hết cuộn giấy của Thẩm Tri Linh để lau nước mắt: "Đừng lo, có thể anh ấy không giận cậu đâu"

Tiền Tư Vực cao ráo nhưng hèn nhát.

Sợ bị trả thù nên sau giờ học cậu ta bèn nép sau lưng Dụ Kiến. Còn Dụ Kiến thì đau đầu vì cậu ta cứ khóc lóc, định giờ nghỉ trưa sẽ hỏi Trì Liệt nhưng giờ e là phải đổi kế hoạch rồi.

Giờ ra chơi.

Sau khi tập thể dục xong, các học sinh tốp năm tốp ba rủ nhau đi về phía khu dạy học.

Đương nhiên Trì Liệt không đi cùng ai.

Quen đi một mình, anh bước rất nhanh, không lâu đã vượt qua những nữ sinh đang tay trong tay đi từ từ ở phía trước.

Khi sắp bước vào tòa nhà.

Áo thun xanh trắng bỗng bị kéo nhẹ.

Rất nhẹ, như là không có lực, dễ dàng bị người ta phớt lờ.

Trì Liệt lập tức căng thẳng, chân cũng bước chậm lại.

Anh quay đầu, nhìn cô gái thấp hơn mình rất nhiều ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Dụ Kiến chớp mắt.

Cô không lên tiếng ngay mà đi cạnh Trì Liệt một đoạn rồi mới nói nhỏ: "Hôm qua tôi bận nên không để ý tin nhắn của anh."

Mãi đến khi sấy tóc xong, lúc ra khỏi phòng tắm cô mới thấy.

Trì Liệt không ngờ Dụ Kiến đuổi theo chỉ để nói chuyện này.

Anh ngạc nhiên, nén cười: "Ừm."

Giọng điệu lạnh lùng, nghe không ra là vui hay giận, nhưng giống như anh đang rất bực.

Dụ Kiến lúng túng.

"Tôi không cố ý đâu." Cô nghĩ một lúc rồi dịu dàng nói tiếp: "Hôm qua bài tập nhiều quá, nhưng sau khi thấy tin nhắn, tôi đã trả lời ngay mà."

Mặt Trì Liệt vẫn không cảm xúc: "Ừm."

Dụ Kiến: "..."

Sao anh nhỏ mọn thế!

Ngày nào nội dung cũng giống nhau, anh cũng đâu có xem tin trả lời, vậy mà chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà không vui, thậm chí còn trút giận lên Tiền Tư Vực nữa.

Dụ Kiến không hề biết chuyện đêm qua.

Trì Liệt không kể với cô về nhà họ Trì, Dụ Kiến cũng không nghĩ tới, cô chỉ nghĩ anh bực vì cô trả lời tin nhắn trễ nên sáng nay mới khó chịu như vậy.

Quan trọng đến thế sao?

Dụ Kiến thấy điều này thật vô lý.

Nhưng đối với Trì Liệt thì vô lý là chuyện thường, dần dà cô cũng quen: "Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ không vậy nữa." Nên đừng vô duyên vô cớ tức giận với Tiền Tư Vực và Thẩm Tri Linh nữa.

Dụ Kiến nghiêm túc nói.

Trì Liệt cắn môi, mặc dù đã cố nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được cười khẽ: "Ừ, biết rồi."

Cô tưởng anh tức giận là vì cô.

Đúng là ngốc đến đáng yêu mà.

Trên đầu, trong làn gió hè, anh khẽ cười.

Tiếng cười trầm ấm phát ra từ lồng ng.ực.

Dụ Kiến sững sờ: "Anh..."

Cô ngước lên thì bắt gặp đôi mắt híp lại đầy ý cười của anh.

Cuối cùng cũng biết anh đang chọc ghẹo mình.

Trì Liệt cúi đầu, thấy má cô gái ửng hồng, làn da trắng nõn dưới nắng càng rõ ràng hơn bình thường.

Cô tức giận liếc một cái.

Như thể vẫn chưa đủ, Dụ Kiến vung tay đánh mạnh lên cánh tay anh: "Nhạt nhẽo!"

Trên đời sao lại có người vô vị đến thế.

Vậy mà vừa rồi cô còn áy náy suốt hai tiếng đồng hồ!

Dụ Kiến tức quá nên không thèm để ý Trì Liệt nữa, vì lúc nãy đánh rất mạnh nên cô vừa xoa tay vừa chạy về phía Thẩm Tri Linh.

Không để ý các bạn xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.

Trì Liệt bị đánh nhưng anh không hề tức giận.

Anh không đuổi theo Dụ Kiến, cũng không để ý đến những ánh mắt xưng quanh mà chỉ giơ tay xoa chỗ bị đánh.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng bị đánh vào cánh tay nhưng dường như tim anh cũng được vỗ nhẹ.

Cơn tức trong lòng lập tức bay đi, gió thổi qua, cả người nhẹ tênh.

*

Dụ Kiến không biết suy nghĩ của Trì Liệt.

Cô giữ nguyên vẻ mặt hằn học quay trở lại lớp học, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Mình lại bị lừa rồi".

Nếu cứ tiếp tục thế này, dù Trì Liệt không nói nhưng cô cũng tự cảm thấy mình thật ngốc.

May mắn tiết tiếp theo là tiết tiếng Anh, Lý Văn Chương vừa bước vào đã báo tin vui khiến mọi người phấn khích.

"Tuần tới nhà trường sẽ tổ chức một buổi dã ngoại, ai muốn đi thì đăng ký với Tiền Tư Vực, còn không muốn thì cứ xin nghỉ."

Mỗi năm Nhất Trung sẽ tổ chức dã ngoại hai lần.

Tuy nhiên, khác với các trường khác, ở đây không bắt buộc tất cả học sinh phải tham gia. Phần lớn học sinh Nhất Trung đều xuất thân từ gia đình khá giả, từ nhỏ họ đã được đi khắp trong và ngoài nước, nên không mấy hứng thú với các hoạt động dã ngoại thế này, thà ở nhà chơi game còn hơn.

Vì vậy, hiệu trưởng rất nhân văn khi sắp xếp như sau.

Ai muốn thì đi cùng thầy cô và các bạn, còn không muốn cứ coi như nghỉ một ngày, tự do làm những gì mình thích.

Như vậy, mọi người đều vui vẻ.

Thẩm Tri Linh là người rất nôn nóng, lợi dụng lúc Lý Văn Chương không chú ý, cô lặng lẽ lấy bút chọt Dụ Kiến: "Dụ Kiến, cậu có đi không?".

Dụ Kiến gật đầu: "Đi chứ.".

Trường cấp hai và cấp ba ở khu phố cũ không có nhiều hoạt động ngoại khóa, cô chỉ từng đi cùng trường tiểu học đến viện bảo tàng một lần. Đến kỳ nghỉ phải phụ giúp cô Đổng chăm sóc các em ở viện nên rất ít khi rảnh rỗi mà đi chơi.

Thẩm Tri Linh phấn khích đập mạnh xuống bàn: "Tuyệt quá!".

Lý Văn Chương ho một tiếng, cô nàng lập tức cúi đầu giả bộ vô tội.

Hai cô gái thống nhất sau giờ học sẽ đi đến chỗ Tiền Tư Vực đăng ký.

Tiền Tư Vực là lớp trưởng, cậu ta làm rất tốt công việc của mình. Sau khi phần lớn các bạn đã đến đăng ký hoặc xin nghỉ, chiều hôm đó Tiền Tư Vực bắt đầu kiểm tra những học sinh chưa đăng ký hay chưa xin nghỉ theo danh sách.

Sau một lúc, rốt cuộc cậu ta đi đến hàng cuối cùng.

"Anh Trì khỏi nói! Em biết mà!" Tiền Tư Vực đặt danh sách xuống bàn Trì Liệt, cười vô cùng nịnh nọt: "Anh không thích loại hoạt động ồn ào náo nhiệt này đúng không? Hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, ở nhà học bài yên tĩnh tốt biết mấy! Yên tâm! Em sẽ gạch tên anh liền!"

Trì Liệt nhướng mày.

Thật ra anh không có hứng thú với mấy trò dã ngoại kiểu này, hai lần lớp mười anh cũng xin nghỉ rồi chạy sang hiệu sách làm bài tập. So với tham gia những hoạt động giao lưu vô bổ thì tận dụng thời gian học tập vẫn quan trọng hơn.

Nhưng danh sách đặt ngay trước mắt, Trì Liệt liếc qua, thấy cái tên quen thuộc được đánh một dấu x nhỏ.

Tiền Tư Vực vẫn còn chìm trong nỗi sợ không biết mình đã chọc giận Trì Liệt chỗ nào, cậu ta quyết tâm phải hầu hạ cho thật tốt, tuyệt đối không để lộ chút sơ hở nào. Vừa rút bút ra chuẩn bị gạch tên thì lại nghe giọng nói lạnh lùng của chàng trai vang lên.

Trì Liệt ngã người ra sau, nhẹ nhàng cười khẩy: "Ai nói tôi không đi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi