CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Sau khi thức dậy, dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ của Dụ Kiến, Trì Liệt đi đến nơi cách đó hai con phố để xử lý "bằng chứng phạm tội".

"Đang là mùa đông lạnh giá, bên ngoài còn tuyết rơi, phải chạy xa đến vậy sao? Ném thẳng vào thùng rác dưới lầu không được à?"

Khi nói câu này, Trì Liệt đang ngồi bên giường, xoa chân cho Dụ Kiến đang quấn chăn. Lời còn chưa dứt, cô duỗi thẳng chân ra, hung hăng đá một cái vào hông anh.

"Anh đi, lát nữa anh đi ngay."

Cú đá khá mạnh, Trì Liệt cố ý hít một hơi lạnh, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Dụ Kiến, khẽ cười: "Bây giờ thì có sức rồi à."

Không còn như tối qua nữa, nức nở nói không muốn nữa.

Trong đôi mắt đen của người đàn ông thoáng chút cười không che giấu được, giọng nói đầy khiêu khích.

Dụ Kiến sững lại, tức giận đến mức muốn đánh người. Nhưng cả người đau nhức, cú vừa rồi cô đã dùng hết toàn sức, giờ chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Trì Liệt.

Đuôi mắt vẫn còn đỏ ửng, cái nhìn này của cô hoàn toàn không sức sát thương nào, mềm mại, chứa đựng một chút xấu hổ và tức giận.

Ý cười nơi đáy mắt Trì Liệt càng sâu hơn.

Sau khi xoa bóp chân cho cô, anh chuẩn bị đi vứt đi những thứ không nên có ở viện phúc lợi: "Được rồi, bây giờ anh ra ngoài, em nằm nghỉ đi."

Dù sao đây cũng là nơi có những đứa trẻ chưa lớn, nếu bị nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt lắm.

Dụ Kiến gọi anh lại: "Khoan đã."

"Anh... " cô liếc nhìn cổ áo anh, không tự nhiên mà quay mặt đi: "Mặc thêm áo cổ cao đi."

Trong phòng ấm nóng, Trì Liệt chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo không thấp lắm, nhưng vẫn có thể rõ ràng thấy vết răng ở cổ.

Da anh trắng, dấu răng phiếm hồng in rõ trên làn da anh.

Là do đêm qua Dụ Kiến vừa khóc lóc vừa cắn.

Trì Liệt vốn không nhớ chuyện này, nghe Dụ Kiến nói vậy, đưa tay sờ lên, lại cười: "Giống như mèo con thật."

Hôm qua cô không chỉ cắn anh, còn dùng móng tay cào người. Hôm nay khi thức dậy, anh mới phát hiện, lưng có rất nhiều vết cào, một vài chỗ bị trầy xước nhẹ, khá đau.

Trì Liệt cố ý, cười rất xấu xa, quả nhiên thấy Dụ Kiến đỏ mặt, kéo chăn lên đầu không để ý anh: "Anh mau đi đi!"

Anh lại cười khẽ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngày mồng một tết, tuyết rơi nhẹ, đường phố không mấy người qua lại.

Trì Liệt hoàn toàn làm theo yêu cầu của Dụ Kiến, không có ý định qua quýt, anh đi đến hai con phố xa hơn mới ném túi nhựa đen chứa bằng chứng tội ác vào thùng rác.

Hầu hết các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, chỉ có một hai tiệm tạp hóa nhỏ vẫn mở cửa. Trì Liệt dẫm trên tuyết và cành khô, chậm rãi quay trở lại, thấy một biển hiệu quần quanh đèn màu, bước chân dừng lại.

Anh vẫn nhớ, từng được Dụ Kiến mời đến viện phúc lợi ăn tết trung thu, chính là mua bánh trung thu ở cửa hàng này.

Qua rất nhiều năm, cửa hàng bánh không thay đổi biển hiệu, đèn màu trên đó đã hoàn toàn cũ kỹ vì gió và nắng.

Nhưng Trì Liệt vẫn nhớ tâm trạng lúc cầm bánh trung thu, một mình chậm rãi đi về phía viện phúc lợi.

Vào thời điểm đó, Trì Liệt thực sự không muốn đi.

Đã quen với cuộc sống một mình, anh không biết phải làm thế nào để ăn mừng ngày lễ sum vầy, hạnh phúc này, càng không hiểu phải đối mặt với nhóm trẻ như thế nào. Ngay cả khi Dụ Kiến mời, anh vẫn cố tình đi gần nửa tiếng cho quãng đường 15 phút.

Hiện tại, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Anh không còn là cậu thanh niên cầm bánh trung thu, do dự không tiến lên nữa, cũng không còn sợ hãi những hạnh phúc đầy ắp tình người, tốt đẹp và an lành như vậy.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn biển hiệu cửa hàng bánh, rồi đi nhanh hơn về phía viện phúc lợi.

*

Tâm trạng tốt của Trì Liệt vẫn duy trì cho đến khi bước vào cổng viện phúc lợi.

Vừa đặt chân trái vào cổng, chân phải còn ở phía sau, một viên tuyết bay thẳng tới mặt. Trì Liệt hoàn toàn bất ngờ, trúng ngay mặt.

Anh giơ tay lau mặt: "Dụ Hải!"

Tên nhóc con này muốn ăn đòn ngay mồng một tết à!

"Thật xin lỗi anh rể!"

Đại Hổ sau khi ném viên tuyết đã nhanh chóng trốn đến bên cạnh Dụ Kiến, nháy mắt với anh: "Chị gái bảo em làm thế! Em không thể không nghe lời!"

Trì Liệt vốn không giận, nghe thế càng không có lý do nổi giận.

May mắn Đại Hổ ném tuyết rất chuẩn, chỉ trúng mặt, tuyết không bay vào trong áo. Trì Liệt lau lau mặt, đi về phía Dụ Kiến.

"Vẫn còn mang thù à?"

Tuyết còn đọng lại trên mi và lông mày, anh vừa chớp mắt, vừa hỏi cô.

Tinh thể băng sáu cạnh từ từ tan chảy, chảy dọc theo xương mày rắn rỏi, trượt xuống đường nét rõ ràng dưới cằm, rồi đi theo yết hầu lẻn vào áo len chảy xuống phần cổ bị áo che khuất.

Đại Hổ vẫn ở bên cạnh, Dụ Kiến không tiện nói thẳng, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đáng đời anh lắm."

Em trai giúp cô trả đũa, quá đúng là vô cùng trượng nghĩa.

Nói xong, cô lại vươn tay, ra hiệu anh cúi xuống, lau nước tuyết tan trên mặt anh.

Trì Liệt ngoan ngoãn cúi xuống, để Dụ Kiến lau hết những hạt tuyết, lợi dụng lúc Đại Hổ chạy đi tìm Thỏ, anh hỏi nhỏ cô: "Sao xuống nhanh thế, không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"

Đêm qua cô khóc thảm thiết quá, anh sợ cô không chịu được, cuối cùng còn tự đi phòng tắm giải quyết một lần. Hôm nay thấy Dụ Kiến ngủ đến chiều mới thức dậy, chắc chắn là mệt lắm rồi, phải đến giờ ăn tối mới có thể xuống nhà.

Không ngờ vẫn có sức sai Đại Hổ ném tuyết vào mặt anh.

Trì Liệt nói rất nghiêm túc, không chút đùa giỡn hay khiêu khích, hoàn toàn quan tâm lo lắng cho cô.

Nhưng trong viện vẫn còn trẻ con chạy nhảy nghịch ngợm, Dụ Kiến hơi ngượng.

Hai người đứng dưới gốc cây đa, gió thổi qua, tuyết trên cành rơi xuống, rớt lên vai.

Khuôn mặt nhỏ xinh của cô ửng hồng, không biết là do lạnh hay vì lý do gì khác: "Sáng không dậy nổi, chúng chưa lì xì năm mới. Phải phát lì xì, để đến tối mới phát thì muộn rồi."

Dù không có cha mẹ ruột, nhưng mỗi dịp lễ tết, các nghi thức ăn mừng ở Viện phúc lợi Ánh Dương vẫn không thiếu cho các em.

Buổi sáng sớm ngày đầu năm, các em nhỏ đã phải chúc tết cô giáo và Viện trưởng Trình, năm nay còn có thêm Ngô Thanh Quế, cùng Dụ Kiến và Trì Liệt.

Đã nhận được giấy hôn phối, trong mắt các em, bọn họ cũng đã trưởng thành.

Trì Liệt có hơi bất ngờ: "Thế à."

Anh thực sự không hiểu phong tục này.

Khi ở nhà họ Trì, vợ chồng Trì Quảng Nghiệp quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà vài ngày, tất cả các ngày lễ hầu như có cũng như không có, có mừng hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Đến khi đi nhà họ Sầm, có lẽ hai năm đầu, anh cũng cùng gia đình họ Sầm ăn mừng, nhưng thời gian quá lâu, anh đã không còn nhớ rõ.

Sau đó anh đi làm dự án, bận rộn không kịp thở, thỉnh thoảng phải ứng phó với các tình huống bất ngờ. Ngày lễ vẫn đến theo lịch, nhưng mọi người đều trưởng thành, không có thói quen chúc Tết hay lì xì, chỉ nói với nhau vài câu chúc mừng vui vẻ.

Vì vậy Trì Liệt không chuẩn bị bất kỳ phong bì lì xì nào.

Thậm chí người anh còn không có tiền mặt.

Trì Liệt đang suy nghĩ chi nhánh ngân hàng gần nhất ở đâu, hoặc thương lượng với nhóm trẻ, xem có thể dùng thanh toán di động không.

Bên cạnh, Dụ Kiến cười khẽ.

"Được rồi, anh đừng nghĩ nữa." Cô chỉ nhìn vẻ mặt của anh là biết anh hoàn toàn không biết chuyện này: "Em vừa chuẩn bị phong bì lì xì xong rồi, hai chúng ta chỉ cần cho một phong bì là được."

Trì Liệt rất thích nghe câu cuối cùng.

Anh cười đáp lại: "Vậy thì tốt quá."

Trước khi Trì Liệt về, Dụ Kiến không cho các bé ra chúc Tết, hai người vừa bước vào ngôi nhà, đám trẻ đã chạy lại vây quanh họ: "Chị! Anh rể!"

Các bé còn nhỏ nên chưa biết nói nhiều lời may mắn, nhưng ai cũng thành thật, mắt sáng rỡ, nhìn thôi đã khiến người ta thương.

Các em bao vây Dụ Kiến và Trì Liệt, một lượt chúc tết xong, cầm phong bao lì xì vui mừng chạy đi.

Sau khi lì xì, Đại Hổ nghĩ ngợi, lại thêm một câu: "Chúc chị với anh rể chóng sinh con nhé! Em chờ cháu ngoại ra đời rồi chơi cùng em!"

Đại Hổi bị Thỏ trừng mắt: "Em bị sao thế?"

Chị với anh rể sinh con chỉ để chơi với cậu à?

Dụ Kiến chưa kịp nói gì, Trì Liệt đã vỗ nhẹ lên đầu Đại Hổ: "Sang năm mới rồi, ít nói những lời này đi."

Không đợi Dụ Kiến suy nghĩ kỹ Trì Liệt đột nhiên nói thế nào, anh đã nhét vào tay Đại Hổ một phong bao lì xì, rồi ra hiệu mắt với Thỏ, kéo Đại Hổ đang mơ màng đi.

Một nhóm trẻ lì xì xong, Dụ Kiến và Trì Liệt lại đến phòng các em không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên giường. Dù là năm mới, gương mặt các em vẫn có nụ cười. Tất cả đều hớn hở, có vẻ vui vẻ hơn hẳn bình thường.

Cuối cùng, trước bữa tối, hai người phát hết phong bao lì xì.

"Anh còn dư một cái à?"

Trì Liệt cầm tất cả phong bao lì xì, bây giờ trên tay anh vẫn còn một phong bao chưa mở.

Trì Liệt nhớ lại trong đầu một lượt, chắc chắn tất cả trẻ em kể cả con của Trịnh Kiến Quân đều nhận được lì xì.

Dụ Kiến không nói gì.

Cô chỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.

Trì Liệt sững sờ, rồi cũng cười: "Cái này cho anh à?"

Phong bao đỏ này đặt ở dưới cùng, theo thứ tự Dụ Kiến chuẩn bị, chắc chắn là cái đầu tiên.

"Có gì bên trong?" Trì Liệt cầm lắc lắc phong bao: "Tiền lì xì à?"

Phong bao Dụ Kiến chuẩn bị cho các em đều khá dày, cầm nặng trên tay, cái trên tay anh lại rất mỏng, sờ thì như không có gì bên trong.

Dụ Kiến lắc đầu: "Anh tự xem đi."

Nói rồi, cô lại mỉm cười với anh, đôi mắt lạnh kia cong lên, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Cô Đổng gọi Dụ Kiến từ nhà bếp, cô không ở lại nữa mà vội vã chạy đi trước khi Trì Liệt mở phong bao.

Đây là lần đầu tiên Trì Liệt nhận lì xì.

Cảm giác vừa mới lạ vừa buồn cười, anh nhìn chăm chăm vào phong bao một lúc, rồi mở ra xem bên trong có gì.

Cuối cùng lấy ra một mảnh giấy.

Một tờ giấy bình thường, giống hệt những tờ giấy anh từng dùng để viết code ngày xưa.

Trên mảnh giấy là dòng chữ quen thuộc ngay ngắn của cô.

Năm mới an khang.

Em cũng yêu anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi