CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Buổi bảo vệ luận văn của Dụ Kiến được ấn định vào cuối tháng tư.

Trong suốt thời gian học nghiên cứu sinh, cô ấy đã cùng giáo sư hướng dẫn thực hiện một số dự án khá có trọng lượng, đồng thời công bố các bài báo trên các tạp chí hạt nhân. Cuối cùng, luận văn tốt nghiệp của cô ấy cũng hoàn thành rất xuất sắc, nên cô không hề căng thẳng.

Các giáo sư đã lần lượt hỏi cô những câu hỏi, và cô ấy đều trả lời thông suốt.

Hai mươi phút sau, buổi bảo vệ kết thúc.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, các đàn anh và đàn em liền vây quanh Dụ Kiến.

"Đàn chị." Đàn em vẫn giữ vẻ mặt vô tư như thường lệ: "Chị thật sự không cân nhắc học lên tiến sĩ à? Hãy suy nghĩ lại đi, ngành của chúng ta chỉ có học tiếp lên tiến sĩ mới có tương lai thôi. Chị xem, đàn anh chỉ học thạc sĩ mà cũng chẳng tìm được công việc tốt..."

"Cậu không nói thì chết à?" Đàn anh không chịu nổi nữa, vỗ mạnh vào đầu đàn em rồi nhìn Dụ Kiến: "Đàn em à..."

Dụ Kiến rất kiên nhẫn, nghe hai người nói xong, cười và lắc đầu: "Tôi chưa nói là không học tiếp tiến sĩ, chỉ là tạm thời trước mắt sẽ không học thôi, đợi vài năm nữa sẽ cân nhắc lại."

Không thể so sánh được với các ngành hot như tài chính tính toán, ngay cả so với các ngành bình thường, tình hình việc làm của ngành tâm lý học cũng không tốt lắm.

Cho dù là trường đại học danh tiếng bậc nhất cả nước như Đại học Bình Thành, mục tiêu của hầu hết các sinh viên vẫn là học liên tục lên tiến sĩ, sau đó tranh thủ một suất để được làm việc trong các trường đại học.

Đàn anh cũng đi theo con đường đó.

Đàn em ngơ ngác lắc đầu: "Vậy hai năm này chị sẽ làm gì? Chẳng lẽ giáo sư Trì Liệt muốn chị về nhà sinh con hả? Em nói với chị, việc này không thể được, khó khăn lắm mới thi đỗ vào ngôi trường này, quay về nhà làm nội trợ thì thật là..."

Dụ Kiến không thể không cắt ngang cậu ấy: "Được rồi, được rồi, cảm ơn cậu, nhưng cậu nên suy nghĩ ít lại nhé, ai nói tôi sẽ về nhà làm nội trợ?"

Thật là một suy nghĩ kỳ lạ.

Đàn em vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị đàn anh vội vàng kéo cậu ta lại, đồng thời gật đầu về phía xa: "Giáo sư Trì."

Sau khi bị Trì Liệt nhăn mặt đe dọa, hai người này cuối cùng cũng không còn gọi Trì Liệt là "nhà tài trợ vàng" nữa.

"Hôm nay buổi bảo vệ của học trò anh kéo dài, anh nghĩ không nên đến trễ nên vội vã chạy qua, ai ngờ vẫn trễ."

Rõ ràng Trì Liệt vừa từ khoa Công nghệ Thông tin chạy thẳng qua đây, anh thở gấp, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Thế nào, mọi thứ đều suôn sẻ chứ?"

Dụ Kiến gật đầu: "Tất nhiên rồi, anh còn không yên tâm về em ư."

Trước buổi bảo vệ chính thức, anh ấy còn tập bảo vệ với cô ấy vài lần ở nhà. Do biểu cảm của Trì Liệt quá nghiêm túc trang trọng, nên mỗi lần Dụ Kiến đều không nhịn được cười, cuối cùng không lần nào tập xong.

"Giáo sư Trì..."

Rõ ràng đàn em vẫn muốn nói thêm vài câu về chủ đề nội trợ, nhưng bị đàn anh bịt miệng kéo đi.

Trì Liệt thắc mắc: "Có chuyện gì vậy?"

Dụ Kiến cắn môi, cười nhẹ: "Cậu ấy lo em tốt nghiệp sẽ về nhà sinh con, định thảo luận với anh về những hạn chế khi phụ nữ có học vấn cao quay về làm nội trợ."

Nghe vậy, Trì Liệt sững lại, không khỏi bật cười: "Cậu nhóc này."

Hai người đi thang máy xuống tầng, Trì Liệt nhìn đồng hồ: "Ăn trưa xong anh đưa em sang đó."

Dụ Kiến lắc đầu: "Không cần anh đưa đi đâu, chiều nay anh còn phải ngồi hội đồng bảo vệ mà. Em nhờ Tiểu Hạ đưa qua là được rồi."

Công việc kinh doanh của gia đình họ Trì bao quát nhiều lĩnh vực, sau khi tiếp quản, Trì Liệt phải giải quyết rất nhiều việc. Từ tháng trước, anh đã từ chức không làm kỹ sư cao cấp nữa.

Năm nay Dụ Kiến tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Kiều Tri Hành cũng thi đỗ tiến sĩ thuận lợi. Sau đợt bảo vệ này, Trì Liệt sẽ chỉ còn danh nghĩa giảng viên tại khoa Công nghệ Thông tin, nhưng anh không hoạt động giảng dạy bình thường nữa.

Tiểu Hạ là một trong những trợ lý thân cận của Trì Liệt, tuy còn trẻ nhưng rất thận trọng.

Những việc quan trọng hoặc liên quan đến Dụ Kiến mà Trì Liệt không có thời gian để ý, anh thường dặn Tiểu Hạ đi giải quyết.

Buổi chiều Dụ Kiến có việc bận, còn Trì Liệt phải ngồi hội động nghe sinh viên bảo vệ luận án, sau khi vội vàng ăn trưa tại căn-tin trường, hai người lại tách ra.

Tiểu Hạ đỗ xe ở cổng Tây, thấy Dụ Kiến đi ra, anh ta bấm còi ra hiệu, rồi xuống xe mở cửa cho cô ấy: "Quản lý Dụ."

Chỉ nghe cách xưng hô này, Dụ Kiến đã nhức đầu: "Bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa."

Sau khi Quỹ Gặp Gỡ thành lập, Dụ Kiến giữ chức Chủ tịch danh dự của Quỹ. Từ lần đầu gặp cô, Tiểu Hạ liền gọi cô là "Quản lý Dụ".

Dụ Kiến nghe mà cảm tưởng mình già đi thêm mười tuổi.

"Đây là chỉ thị của Tổng giám đốc Trì."

Tiểu Hạ trả lời một cách nghiêm túc: "Tổng giám đốc Trì dặn, không được gọi cô là bà Trì, nhất định phải gọi là Quản lý Dụ."

Dụ Kiến: "..."

Thôi được rồi.

Có lẽ Trì Liệt thích những trợ lý cứng đầu như vậy.

Dù Tiểu Hạ cứng đầu, nhưng nghe câu sau của anh ta, Dụ Kiến vẫn cúi đầu, cười nhẹ.

Sự lo lắng thái quá của đàn em hoàn toàn không cần thiết.

Không những Trì Liệt không có ý định bắt cô ấy về nhà làm vợ hiền mẹ tốt, trái lại, anh ấy rất khó chịu khi người khác nhắc đến việc gắn kết cô với anh.

Anh có thể đùa vui với Dụ Kiến, gọi cô ấy là bà Trì này, bà Trì nọ. Nhưng ở bên ngoài, anh luôn giới thiệu tên và thân phận của cô ấy trước, rồi mới thêm vào một câu: "Cũng là vợ tôi."

Dụ Kiến thực sự không hiểu nổi anh.

Tất cả trợ lý của Trì Liệt đều là nam giới, bọn họ luôn giữ khoảng cách nhất định với anh. Chỉ có bà Trì mới có thể đi bên cạnh anh, tay trong tay?

Tuy nhiên, Trì Liệt vẫn rất kiên quyết, Dụ Kiến cũng chỉ có thể chiều theo ý anh.

Vào giờ nghỉ trưa, xe cộ ra vào thành phố không nhiều, tình hình giao thông rất thuận lợi.

Tuy vậy, Tiểu Hạ vẫn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới đến được một viện trẻ mồ côi ngoại ô xa xôi.

Khi Dụ Kiến xuống xe, các tình nguyện viên đang chơi cùng trẻ em trong viện. Một số bé nhìn thấy Dụ Kiến, liền vụt chạy lại: "Chị xinh đẹp!"

Dụ Kiến cười và ôm lấy bé: "Bé Hoa nhớ chị không?"

Bé Hoa bất ngờ bị ôm lên, có phần lúng túng, nhưng rồi cũng ngại ngùng, dùng đôi môi không bình thường mà cọ nhẹ vào má Dụ Kiến: "Nhớ!"

Viện trưởng nghe thấy động tĩnh trong viện, cũng cười đi ra: "Quản lý Dụ."

Dụ Kiến cũng cười với bà ấy: "Viện trưởng Hà."

"Bé Hoa nửa năm nay trông tỉnh táo hơn nhiều."

Một tình nguyện viên dùng cánh diều dụ bé Hoa đi chơi, Viện trưởng Hà mới nói tiếp: "Trước đây, bé còn không chịu tiếp xúc với các thầy cô, huống hồ người lạ. Giờ bé chạy tới ôm cô, đây thực sự là tiến bộ lớn."

Dụ Kiến gật đầu: "Em thấy cũng vậy, lúc đầu bé Hoa chỉ nhìn thấy em là lật đật chui xuống gầm bàn, dỗ cách nào cũng không chịu ra."

Giờ đây bé chủ động chạy lại hôn cô, quả thực là một bước tiến lớn.

"Phải cảm ơn Quản lý Dụ." Viện trưởng Hà nói thêm: "Nhờ có các cô mỗi tháng đều ghé qua đây hai ba lần, tình trạng các bé mới có sự thay đổi."

Dụ Kiến mỉm cười, không nói gì.

Đây chính là lý do chính khiến cô tạm dừng việc học lên tiến sĩ.

Nghiên cứu tiến sĩ có tính hàn lâm và lý thuyết hơn, tuy có thể tiến bộ hơn về mặt lý luận, nhưng ảnh hưởng đến hiện thực thì rất ít.

So với tập trung nghiên cứu học thuật, Dụ Kiến muốn sớm làm được điều gì đó thiết thực cho các bé tại viện phúc lợi.

Sau khi thành lập quỹ từ thiện, dự án đầu tiên mà cô khởi động là hỗ trợ cải thiện sức khỏe tinh thần cho trẻ em tại các viện phúc lợi. Vì mục đích này, cô đặc biệt mời các chuyên gia tâm lý, tuyển dụng giáo viên và tình nguyện viên, triển khai các hoạt động tư vấn tâm lý và chăm sóc tinh thần cho trẻ em tại các viện phúc lợi trong thành phố Bình Thành và vùng phụ cận.

Dụ Kiến đích thân đến thăm tất cả các viện tham gia dự án.

Trong nửa năm qua, cô dành nhiều thời gian ở bên ngoài hơn là ở Viện Ánh Dương.

Viện phúc lợi này nằm ngoại ô thành phố Bình Thành, Dụ Kiến ghé thăm thường xuyên hơn, các bé trong viện rất quen với cô.

Buổi chiều, cô đang xem các bé chơi nhảy ô trong sân thì bên ngoài vọng vào tiếng động cơ.

"Quao!"

Đây là lần đầu Trì Liệt đến đây, các bé chưa từng thấy người đàn ông có vết sẹo ở trán này, liền dừng trò chơi lại.

Bé Hoa vốn nhút nhát, giật mình chui luôn vào lòng Dụ Kiến.

"Đừng sợ, đừng sợ."

Dụ Kiến vuốt tóc bé, cười nói: "Anh ấy là người tốt."

Bé Hoa cúi đầu trong lòng Dụ Kiến, ngượng ngùng nhìn Trì Liệt một cái: "Em biết rồi, chú tốt bụng."

Dụ Kiến: "..."

Trì Liệt: "???"

Sao chỉ có anh bị gọi là chú?

Trì Liệt nhướng mày, bé Hoa càng sợ hãi, cũng không chịu để Dụ Kiến ôm nữa, lật đật chạy về phòng.

"Buổi bảo vệ đã kết thúc rồi à?" Dụ Kiến liếc nhìn Trì Liệt: " Sao anh không báo trước mà đến sớm thế, làm các bé hoảng hốt rồi nè."

Trì Liệt gần như bị chọc cười vì tức giận.

"Đồ thiên vị."

Không thể tức giận với trẻ con, cũng không thể giận Dụ Kiến, Trì Liệt chỉ có thể lẩm bẩm khiếu nại cô: "Thiên vị quá đáng."

Người đàn ông nói chuyện vô cùng nghiêm túc, nghe có vẻ anh rất có thành kiến.

Nếu không phải lúc nói câu đó, anh vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế nhỏ bé, sát bên cạnh Dụ Kiến, thì nghe đã có độ tin cậy hơn.

"Sao nghe xong bài bảo vệ mà anh đã chạy tới rồi."

Dụ Kiến đã quen với tính cách đôi lúc làm nũng của Trì Liệt, không định trách móc anh: "Tiểu Hạ không nói với anh rằng em chỉ ở đây vài tiếng rồi đi sao?"

Kế hoạch từ thiện vẫn còn nhiều điều cần hoàn thiện, Dụ Kiến không thể dành quá nhiều thời gian ở mỗi một viện phúc lợi được.

Cô chỉ có thể ghé thăm mỗi tháng một lần, đảm bảo các hoạt động diễn ra thuận lợi.

Dụ Kiến chuyển chủ đề, Trì Liệt cũng không buồn.

Người đàn ông cao một mét tám ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trông có vẻ hơi buồn cười, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nói: "Vì em đã bảo vệ xong luận án, chúng ta có nên lo việc quan trọng không?"

Dụ Kiến sững lại: "Việc gì quan trọng cơ?"

Cô đã học xong thạc sĩ, các hoạt động từ thiện cũng đi vào quỹ đạo, còn Trì Liệt luôn bận rộn với công việc của gia đình họ Trì. Dụ Kiến không nghĩ ra còn việc gì chưa làm.

Dụ Kiến thực sự không hiểu.

Giọng điệu cô không khỏi mang theo chút nghi ngờ, ánh mắt cũng lộ rõ sự mơ hồ, cô nhìn Trì Liệt một cách khó hiểu, chỉ thấy người đàn ông dừng lại, sắc mắt lập tức chùng xuống.

"Bà Trì à."

Anh ngồi bên cạnh cô, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nói, có phải em quên chuyện đó rồi không?"

Khi thấy vẻ mặt Trì Liệt sa sầm, Dụ Kiến giật mình, nghe thấy cách gọi "bà Trì", lập tức hiểu ra ý nghĩ trong lòng anh.

"Chuyện này... Không phải..." Cô hơi áy náy, nói nhỏ: "Không phải chúng ta luôn rất bận sao..."

Năm ngoái sau khi đăng ký kết hôn, cô Đổng đã làm một bữa tiệc trưa sang trọng như đêm giao thừa, mời Ngô Thanh Quế và Trịnh Kiến Quân đến dự, coi như thay mặt tổ chức lễ ăn mừng cho hai người.

Nhưng đám cưới chính thức vẫn chưa tổ chức, cả hai đều quá bận rộn trong một thời gian dài, nên Dụ Kiến cũng gần như quên mất.

"Anh biết ngay mà."

Trì Liệt vừa mới làm sinh viên khóc ở buổi bảo vệ, giờ quay người lại, quay lưng về phía cô: "Em thiên vị mấy đứa nhóc kia, không quan tâm tới anh, anh thậm chí còn không có danh phận."

"Chị gái."

Dụ Kiến chưa kịp an ủi Trì Liệt, Tiểu Hoa chạy lại ngây thơ hỏi: "Chú muốn danh phận gì ạ? Danh phận là gì vậy ạ?"

Trì Liệt lập tức nín bặt.

Dụ Kiến nhìn thấy rõ ràng anh dừng lại, mím môi, kiên nhẫn giải thích với Tiểu Hoa: "Anh muốn tổ chức đám cưới với chị, sau khi tổ chức đám cưới xong, anh sẽ trở thành chồng của chị."

Từ phương diện pháp lý thì không hoàn toàn chính xác.

Nhưng dù sao đám cưới là truyền thống, Tiểu Hoa còn nhỏ, giải thích như vậy cô bé mới hiểu được.

Dụ Kiến giải thích xong, Tiểu Hoa gật đầu: "Em biết rồi! Sau khi tổ chức đám cưới xong, chị có thể sinh con với chú phải không?"

Dụ Kiến khen cô bé: "Tiểu Hoa của chúng ta thật thông minh!"

Được khen, mặt Tiểu Hoa đỏ bừng, em không nói chuyện với Dụ Kiến nữa, chạy đi gia nhập vào đội nhảy lò cò.

Trì Liệt nghe con bé bị gọi là chú mà như chết lặng: "Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật."

Còn nhỏ như vậy mà đã hiểu cái gì là sinh con đẻ cái.

Vẻ mặt đàn ông vẫn rất khó chịu, cả khuôn mặt viết rõ ràng "anh đang giận, em mau chóng an ủi anh đi".

Dụ Kiến nhịn cười không được, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Nhưng thật sự phải tổ chức đám cưới thôi, hôm trước Thẩm Tri Linh còn nói, cậu ấy sắp sinh em bé rồi mà sao chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ."

Thẩm Tri Linh và Tiền Tư Vực cũng nhanh thật.

Về nước đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới liền một mạch, Dụ Kiến mới tham dự lễ cưới của họ xong, một tuần sau Thẩm Tri Linh đã tìm cô báo tin: sau này cô và Trì Liệt sẽ là cha mẹ đỡ đầu rồi.

Dụ Kiến: "..."

Bản thân cô còn chưa có con.

"Trì Liệt."

Nghĩ vậy, Dụ Kiến hỏi lơ đãng: "Anh có muốn..."

Dụ Kiến hỏi rất tùy tiện, cũng không mong anh sẽ trả lời ngay khi vẫn còn giận dỗi. Nhưng cô còn chưa nói hết câu, Trì Liệt đã nhanh chóng lên tiếng: "Không muốn."

"...Có con à?"

Dụ Kiến sững sờ, dừng lại vài giây rồi nói tiếp câu chưa hoàn chỉnh, sau đó bật cười: "Không phải, anh quả quyết quá đấy?"

"Phải quả quyết chứ."

Trì Liệt ngước lên, lướt nhìn cô một cái lạnh lùng, rồi ngửa cằm lên, chỉ về phía Tiểu Hoa: "Những đứa trẻ kia không phải của mình mà em đã để tâm như vậy, nếu có thêm một đứa con ruột, trong nhà này còn có chỗ cho anh không?"

Dụ Kiến không ngờ Trì Liệt lại trả lời như vậy.

"Anh…” Cô thực sự không biết nói gì: "Anh sao lại đi ghen với con của mình như thế?"

Huống hồ họ còn chưa có con, nhưng anh đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị bỏ rơi thảm hại trong tương lai.

Dụ Kiến thực sự rất khâm phục anh.

Trì Liệt ngồi trên ghế nhỏ, dang rộng hai chân dài, lơ đãng nói: "Anh mặc kệ, anh chính là đang ghen đó."

Giọng điệu người đàn ông hoàn toàn không nói lý lẽ, Dụ Kiến không nhịn được, vươn tay nhéo nhéo mặt anh: "Anh nói lại xem nào?"

Trì Liệt không tránh, ngồi thẳng lưng để cô nhéo: "Tôi nói, tôi ghen."

Dụ Kiến cuối cùng cũng không đành lòng nhéo Trì Liệt.

Chỉ véo nhẹ hai cái cho có lệ, thấy vết đỏ trên má anh, cô lại thương xót: "Lại đây, để em thổi anh."

Lần này Trì Liệt rất nghe lời.

Kéo ghế nhỏ sát về phía Dụ Kiến, nhắm mắt lại, để cô thổi vết đỏ trên mặt.

Cuối tháng tư, gió xuân buổi chiều dịu dàng.

Người đàn ông nhắm mắt lại, lông mi dài đen láy che phủ, gió thổi qua, một chiếc lá xanh nhạt nho nhỏ rơi xuống trán anh, đậu lên vết sẹo ẩn hiện dưới mái tóc.

Một năm trôi qua, sóng gió thương trường không làm mờ đi sự sắc sảo trên khuôn mặt anh, thậm chí cằng thêm góc cạnh, sắc bén hơn so với lúc trước.

Không còn là sự nông nổi ngông cuồng tuổi trẻ, mà là sự đĩnh đạc và sắc bén hòa quyện, khiến anh trông chững chạc hơn nhiều so với những người đồng trang lứa.

Cũng dễ hiểu tại sao bé Hoa gọi anh là chú.

Trong viện có nhiều trẻ em, Dụ Kiến cũng không làm gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng thổi thổi phần má đỏ lên của anh, rồi v.uốt ve vết sẹo đuôi mắt: "Được rồi, anh mở mắt ra đi."

Dụ Kiến ban đầu nghĩ rằng sau khi đùa giỡn, chủ đề về con cái sẽ qua đi.

Nhưng sau khi mở mắt, Trì Liệt lại đưa tay, nắm nhẹ cổ tay cô.

"Anh không muốn con."

Anh nói nghiêm túc.

Có vẻ như sợ hiểu lầm, Trì Liệt ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Bây giờ không muốn, sau này em muốn sinh mấy đứa cũng được."

Điều này làm Dụ Kiến có phần mơ hồ.

Dụ Kiến không khỏi nhớ lại, đầu năm vừa qua khi ăn Tết, Đại Hổ nhanh mồm nhanh miệng nói một câu sớm sinh quý tử, bị Trì Liệt cắt ngang ngay tức khắc.

Nhưng Trì Liệt không phải là người không thích trẻ con.

Trái lại, cho đến hôm nay, ở Viện phúc lợi Ánh Dương, anh vẫn kiên nhẫn ôm từng đứa trẻ lên cao.

Thái độ của Trì Liệt rất rõ ràng, nhưng cũng rất mâu thuẫn.

Dụ Kiến suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không hiểu, định hỏi lại thì anh đã nắm tay cô.

"Con cái có thể sinh bất cứ lúc nào, nếu em không thích thì không cần phải sinh. Nhưng sự nghiệp của em thì không thể khởi động lại bất cứ lúc nào."

Anh nói nghiêm túc.

Có vẻ như sợ hiểu nhầm, Trì Liệt ngừng một chút rồi nói thêm: "Cho nên bây giờ chúng ta không thể có con."

Giống như anh nhất quyết bảo Tiểu Hạ gọi cô là Quản lý Dụ, chứ không phải bà Trì.

Trong mắt anh, trước khi trở thành mẹ và người yêu, trước tiên Dụ Kiến phải là chính cô.

Trì Liệt sẽ không bao giờ sử dụng mối quan hệ thân mật để can thiệp vào cuộc đời của Dụ Kiến.

Cũng như cô chưa bao giờ cố dùng tình cảm uy hiếp anh.

Người đàn ông không còn vẻ vô tư đùa giỡn như trước, thái độ vô cùng nghiêm túc, cẩn trọng, khiến Dụ Kiến giật mình một lúc, cô mở to mắt nhìn anh.

Những lời anh nói hoàn toàn trái ngược với những lời ngọt ngào khiến người ta đỏ mặt hồi trước, lúc này, những lời anh nói ra không hề lãng mạn, thậm chí còn hơi khô khan rập khuôn. Nhưng đôi mắt Dụ Kiến lập tức nóng lên.

"Ừm." Cô nắm lại tay anh, nói khẽ: "Em hiểu mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi