CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Đám người của Dạ Huyền trúng độc, căn bản không thể cầm cự quá lâu.

Chỉ mới đó mà ám vệ của hắn đã hi sinh quá nửa.

Dạ Huyền ánh mắt trầm lạnh, xuống tay không chút lưu tình.

Nhưng càng kéo dài, hắn càng mất sức.

Ngay đến Lưu Phi và A Lục trên người cũng đã xuất hiện không ít vết thương.

Không biết từ đâu, một luồn khói theo gió kéo đến.

Ám vệ của Dạ Hiên bị che chắn tầm nhìn, bắt đầu có dấu hiệu chậm lại.

Khói càng lúc càng nhiều, gần như vây chặt họ bên trong.

Đám người Dạ Huyền vốn đang trúng độc, đột nhiên cơ thể như được giải thoát khỏi xiềng xích.

Sức lực vốn có trở về.

Lợi dụng khói chưa tan hết liền phản công, đem toàn bộ ám vệ của Dạ Hiên giết sạch.

Khi tên cuối cùng ngã xuống, A Lục mới cất tiếng nói:
- Không biết cao nhân phương nào đến giúp chúng ta giải độc.

Lưu Phi nhìn quanh, không phát hiện ra gì.

Bọn họ theo hướng khói đi qua.

Trong rừng cây, một bóng dáng nhỏ bé được bọc trong lớp áo lông dày, chỉ có gương mặt thanh tú là hiện ra dưới ánh trăng mờ.

Tất cả ngẩn ra, chỉ có Dạ Huyền là bình tĩnh đi về phía nàng.

- Dao Nhi, sao nàng lại ở đây?
Tần Dao đem lửa dập tắt, nói với ngữ điệu thản nhiên.

- Nếu ta không đến chỉ e là chàng đã chết trong tay Dạ Hiên rồi.

- Không biết từ đâu mà hắn biết được bí mật của bảo tàng, còn có vẻ biết nhiều hơn chúng ta.

Tần Dao trầm mặc, câu trả lời chỉ có một.


Nhưng cô cần phải đi vào bên trong địa cung.

- Chúng ta đi gặp Hiền Vương thì biết thôi.

- Bên trong rất nguy hiểm.

Địch trong tối ta ngoài sáng, vẫn là để A Lục hộ tống nàng trở về.

Tần Dao nhìn Dạ Huyền, nói bằng giọng chắc nịch:
- Chỉ sợ ta không đi theo, chàng khó mà đem được bảo tàng trở về.

Dạ Huyền ngẩn ra, Tần Dao cười nhẹ một cái rồi bước qua hắn hướng địa cung mà đi.

Dạ Huyền không nói nữa, theo sau cô vào bên trong.

Tần Ninh bị Dạ Hiên kéo đến một cánh cửa được trạm trổ với hình thù kỳ quái.

Hắn chỉ nhẹ nhàng khởi động cơ quan, một ấn ký lập tức xuất hiện.

Tần Ninh nhìn đến ngây người, cất tiếng hỏi:
- Vương gia, chàng định làm gì?
Dạ Hiên cầm chủy thủ rạch một đường trên lòng bàn tay Tần Ninh, sau đó mang máu cô ta nhỏ lên ấn ký đó.

Tần Ninh nhíu mày, đau đớn kêu một tiếng.

Ấn ký đó chợt sáng lên, nhưng rất nhanh ánh sáng ấy đã biến mất.

Dạ Hiên dùng sức, nhưng cánh cửa vẫn im lìm đóng kín.

Sắc mặt Dạ Hiên sa sầm, một giọng nói lạnh lùng đột ngột cất lên:
- Có lẽ ngài đã bị lừa rồi, điện hạ.

Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, nhưng Dạ Hiên lại không hề kinh ngạc.

- Ý ngài là gì?
Người đàn ông nhìn Tần Ninh sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh Dạ Hiên, nói bằng giọng vô cảm:
- Nàng ta không phải mệnh cách phượng hoàng, cho nên mới không thể mở được phong ấn.

Dạ Hiên nhìn về phía Tần Ninh, lúc này mọi hi vọng đã biến mất.

Hắn túm lấy tay nàng, cất giọng giận dữ:
- Nàng dám lừa ta và mẫu hậu.

Mau nói, mệnh cách đó rốt cục là của ai?
- Nó là của ta.

Tần Dao đứng ở lối ra, nhìn Dạ Hiên bằng ánh mắt lạnh lùng.

Dạ Hiên sững sờ khi thấy phía sau cô còn có đám người Dạ Huyền, bọn họ tuy hơi lộn xộn nhưng nhìn chung vẫn không có bị thương nghiêm trọng.

Tần Dao tiến lên mấy bước, ngữ điệu bình thản nói với Dạ Hiên:
- Ta vì không muốn làm con rối trong tay Khương Hậu, nên đã âm thầm giúp đỡ đường tỷ tráo đổi sinh thần bát tự.

- Trước giờ ta cứ nghĩ nàng đơn thuần, hóa ra mưu kế cũng thật thâm sâu
Tần Dao bật cười, lạnh giọng:
- Ngươi nào xem ta đơn thuần, trong tâm của ngươi ta chính là ngu xuẩn.

Dạ Hiên, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.

Tính kế ta, ngươi cuối cùng vẫn là tay trắng.

Tần Dao vừa dứt lời, A Lục và Lưu Phi đã xông lên khống chế Dạ Hiên và người đàn ông kia.

Tần Ninh đờ đẫn, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Tần Dao đi đến, cẩn thận giúp nàng ta băng bó vết thương.

- Đường tỷ, ta xin lỗi.

Để tỷ chịu oan ức rồi.

Tần Ninh lắc đầu, nghẹn giọng:
- Là ta ngu ngốc.


Hầu Phủ có ơn với ta, nhưng ta lại lấy oán báo ân.

Hại muội, còn hại trên dưới Hầu Phủ suýt thì mang tội.

Ta đáng gặp báo ứng.

Tần Dao lau nước mắt cho Tần Ninh.

- Tỷ đã nhận lỗi, cũng đã sửa đổi.

Sẽ không ai trách tỷ đâu.

Tần Ninh gật đầu, sau đó đứng vào một góc.

Tần Dao đi đến cánh cửa, đem máu của mình mở ra phong ấn.

Khi cánh cửa mở ra, bên trong chỉ có ba chiếc hộp vuông đặt trên thư án bằng vàng rồng.

Tần Dao mở ra, là ba quyển sách làm từ lụa vàng.

Đây mới được xem là thứ giá trị trong bảo tàng.

Cô đem toàn bộ đưa cho Dạ Huyền, mỉm cười:
- Của chàng, mong là tương lai chàng sẽ tạo phúc cho bách tính.

Dạ Huyền không nhận, lo lắng nhìn sắc mặt đã trắng như tờ giấy của Tần Dao:
- Dao Nhi, ta đưa nàng trở về nhé.

Tần Dao gật đầu, đây có lẽ là việc sau cùng cô có thể làm cho hắn.

Cuối cùng những gì nợ hắn, cô đã trả lại.

Quận Chúa Ngọc Dao ngang ngược ác độc trong quá khứ đã không còn nữa.

kiếp này, duyên phận đến đây thôi.

Tần Dao đẩy Dạ Huyền ra, từng bước đi đến bức tranh được treo phía sau thư án.

Mỗi khi cô tiến gần một bước, bức tranh sẽ sáng lên một tầng.

Trái tim Dạ Huyền nhói lên, hắn cảm thấy nếu không ngăn cản nàng thì hắn sẽ mất nàng mãi mãi.

Dạ Huyền vứt những thứ trong tay xuống, lao đến giữ lấy tay nàng:
- Dao Nhi, nàng muốn làm gì? Có phải nàng còn có chuyện gì muốn giấu ta?
Tần Dao quay đầu, đôi mắt từ lâu đã đẫm lệ.

- Huyền Ca, nếu ta nói ta không phải quận chúa Ngọc Dao.

Ta chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác, chàng có tin không? Ta không phải bạch nguyệt quang của chàng, ta không cứu chàng khỏi hố băng, càng không phải tiểu cô nương hay bắt nạt chàng...!Huyền Ca, ta không phải là nàng ấy...!
Dạ Huyền không bận tâm đến lời nói của Tần Dao, cái hắn muốn là nhanh chóng mang nàng rời khỏi chỗ này.

Hắn giống như mọi khi, nhỏ giọng dỗ dành:

- Dao Nhi, có gì chúng ta quay về rồi nói có được không?
Tần Dao lắc đầu, hướng ánh mắt về phía bức tranh:
- Ta sẽ trở về, nhưng mà trở về nơi ta đã đến.

Huyền Ca, được quen biết chàng là điều hạnh phúc nhất với ta.

Dạ Huyền tâm cũng phát đau, nắm chặt tay nàng.

Nhưng hắn càng nắm chặt thì lại càng vụt mất.

Tần Dao dần dần bị ánh sáng bao trùm.

Dạ Huyền nhìn bàn tay đã trống rỗng, lần đầu tiên hắn sợ hãi và bất lực như thế.

Dạ Huyền đuổi theo, lớn tiếng gào lên:
- Dao Nhi, quay lại.

Nàng mau quay lại...!
Tần Dao làm như không nghe thấy, cô cứ vậy mà đi về phía bức tranh.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra giữ lấy tay nàng.

- Quận chúa, không phải cô muốn biết sự thật ư? Ta nói với cô...!
Tần Dao dừng bước, ánh mắt vốn đẫm lệ giờ đây đã ráo hoảnh:
- Cuối cùng quốc sư cũng chịu ra mặt rồi.

Ta còn nghĩ phải diễn lâu thêm một chút đấy.

Dạ Huyền đi đến, đem Tần Dao ôm chặt trong lòng.

Vừa rồi nàng dọa hắn sợ chết khiếp, cứ nghĩ sẽ mất đi nàng.

Tần Dao cũng ôm hắn, nói bằng giọng áy náy:
- Huyền Ca, ta xin lỗi...!
Thượng Lâm Uyên đỡ trán, đây là lần thứ hai hắn mắc bẫy Tần Dao.

Tần Dao ở trong lòng Dạ Huyền khẽ thở dài, thật ra ban đầu cô cũng muốn trở về.

Nhưng khi mơ thấy giấc mơ đó, cô đã đổi ý.

Rất có thể, nơi này mới là nơi thuộc về cô....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi