CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Tần Dao phát độc, lần này so với những lần trước càng dữ dội hơn.

Sau khi chuẩn mạch cho cô, sắc mặt Thượng Lâm Uyên trở nên trầm trọng:
- Điện hạ, không còn nhiều thời gian đâu.

Nếu cứ kéo dài mạng quận chúa khó mà đảm bảo.

Dạ Huyền bế Tần Dao đặt lên thư án, hắn muốn dùng nội lực cưỡng chế ép độc ra nhưng bị Thượng Lâm Uyên ngăn cản:
- Điện hạ, vô dụng thôi.

Đây là trùng độc.

Tần Dao đau đến đổ mồ hôi, cô nhìn về phía Dạ Huyền nói bằng giọng đứt quãng:
- Ta...!có chuyện cần nói với quốc sư, chàng có thể...!ra bên ngoài một lát không..?
Dạ Huyền không muốn đi, nhưng nhìn ánh mắt van nài của Tần Dao hắn chỉ có thể thỏa hiệp.

Chờ cánh cửa khép lại, Tần Dao mới mở miệng hỏi Thượng Lâm Uyên:
- Ngài nói, ta thật sự...!là ai..?
Thượng Lâm Uyên dùng ngân châm giúp cô giảm đau, nói bằng giọng bình thản:
- Có lẽ quận chúa cũng lờ mờ đoán ra rồi.

Bằng không sao có thể từ bỏ cơ hội rời đi.

- Ta là muốn nghe...!chính miệng ngài nói...!
Thượng Lâm Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi nói từng lời:
- Quận chúa chính là quận chúa.

Chẳng qua cô đã luân hồi, là Vô Danh đã cưỡng chế mang hồn phách của cô đến đây.

Kiếp trước cô một lòng với Dạ Hiên.

Đáng tiếc cô có mệnh "phượng hoàng" nhưng hắn lại không phải thiên tử.

Cô vì để được gả cho hắn đã tìm một thuật sĩ giang hồ thay mình hoán đổi nhân duyên.

Cũng vì hành động đó của cô, đã khiến rất nhiều số phận cũng vì thế mà thay đổi.


Tần Dao nghe đến đây, bất giác nở nụ cười tự giễu:
- Ta có thể vì loại người như Dạ Hiên mà làm đến mức đó sao? Đúng là không thể tưởng tượng được...!
- Không thể trách cô, đó là nghiệt duyên...!
Thượng Lâm Uyên nói rất công bằng, mỗi người trên đời đều có quyền mưu cầu hạnh phúc.

Cũng giống như Dạ Huyền có thể vì cô mà hết lần này đến lần khác đứng trước bờ vực sinh tử.

Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng chưa bao giờ oán hận cô.

Tần Dao nén đau, cất giọng yếu ớt:
- Tiếp theo thế nào?
- Cô giúp Dạ Hiên giết Dạ Huyền, nhưng hắn phước lớn mạng lớn vẫn vô sự.

Sau đó Dạ Huyền đăng cơ, Dạ Hiên tự sát.

Cô được phong làm hoàng hậu, nhưng cô không bằng lòng.

Cuối cùng cô đã u uất thành bệnh, không thể cứu chữa.

So với giấc mơ kia của Tần Dao cũng không khác biệt, đúng là một đoạn bi kịch vô nghĩa.

Tần Dao không biết hóa ra bản thân từng ngu xuẩn như vậy.

Tiếp theo không cần nghe cũng hiểu.

Dạ Huyền vì cái chết của cô mà tam quan lệch lạc, trở thành bạo quân trong mắt mọi người, nỗi kinh hoàng của bá quan văn võ.

Chuyện này còn máu chó hơn cả phim 8 giờ tối chiếu trên đài truyền hình quốc gia.

Thượng Lâm Uyên thấy Tần Dao trầm mặc, cất tiếng an ủi.

- Cô không cần tự trách, hiện tại cô đã làm rất tốt rồi.

Ít ra Hầu Phủ vẫn bình an, điện hạ cũng không còn u ám như kiếp trước.

- Ta không tự trách, mà là thắc mắc.

Tần Dao nhìn Thượng Lâm Uyên, cái nhìn đầy sự nghi hoặc.

Thượng Lâm Uyên nuốt khan, mỉm cười:
- Quận chúa cứ hỏi?
Tần Dao cũng không dài dòng, đáy mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng.

- Vô Danh đại sư mang ta trở về, không sợ quá khứ sẽ lập lại sao?
Thượng Lâm Uyên biết thế nào ngày này cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ lại nhanh vậy.

Hắn ngập ngừng, cố gắng chọn lọc từ ngữ:
- Quyển sách cổ đó là ta đã viết ra.

Ta hi vọng khi đến đây, cô sẽ trở thành người ngoài cuộc để thấu hiểu mọi thứ và hành sự khách quan hơn.

- Nhưng cái kết trong đó hoàn toàn không đúng sự thật.

Ngài có biết chỉ vì ngài mà khi đến đây ta đã lo lắng sợ hãi đến mức nào không hả? Ta vốn không hề bị Dạ Huyền hành hạ đến phát điên, bị chặt đứt tay chân ném ở cổng thành làm kẻ ăn mày.

Sắc mặt Tần Dao vô cảm, từng câu từng chữ của cô như đang lên án hành vi thất đức của Thượng Lâm Uyên.

Cái cảnh tượng máu me cấm trẻ em dưới 18 đó vẫn hằng đêm hiện về trong giấc ngủ của cô, khiến cô sợ đến mức chỉ muốn nhanh chóng tự kết liễu.

Thượng Lâm Uyên cũng biết mình chém quá đà, áy náy nhìn Tần Dao.

- Là ta đã không đúng, nhưng cũng nhờ vậy mà quận chúa mới không đi sai đường.


Con người luôn quý trọng sinh mạng, vì vậy chỉ cần là giữ mạng thì họ sẽ làm mọi thứ.

Tần Dao cũng là một trong số đó.

Nếu biết chống đối Dạ Huyền sẽ nhận cái kết bi thảm, cô sẽ không lại dẫm lên vết xe đổ của chính mình.

Tần Dao câm nín, đây hoàn toàn là ngụy biện.

Nếu không phải bị trùng độc hành hạ, cô nhất định sẽ đánh vỡ đầu của Thượng Lâm Uyên.

Thượng Lâm Uyên nhìn ra sát khí bên trong đôi mắt của Tần Dao, lập tức nhắc nhở:
- Quận chúa đừng quên đã từng hứa gì với ta.

Tần Dao lườm hắn, hừ khẽ:
- Ngài cũng không cần lo, ta rất nhanh sẽ quên những chuyện này.

- Ý quận chúa là...!
Tần Dao biết hắn khó xử, chỉ có thể thay hắn quyết định.

- Ngài chẳng phải nói phàm là người đều sẽ tiếc mạng sao? Ta cũng là con người.

- Quận chúa đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tần Dao gật đầu.

Gieo một hi vọng mong manh còn hơn là không có.

Nếu cô chết, mọi cố gắng sẽ thành vô ích.

Sinh mạng của cô từ lâu đã không thuộc quyết định của riêng cô.

Thượng Lâm Uyên thờ dài, nói bằng giọng áy náy.

- Quận chúa, xin lỗi...!Ta không thể giúp được gì, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra.

- Được rồi, ngài cũng đã tận lực.

Ta tin cho dù quên chàng, ta cũng sẽ vì chàng mà rung động lần nữa.

Tần Dao nhắm mắt, phó mặc tất cả cho số phận.

Thượng Lâm Uyên rút ngân châm, đem toàn bộ ký ức của Tần Dao phong bế lại.

Đây là việc sau cùng mà hắn có thể làm.

Tiêu Ngọc Dung thẫn thờ ngồi ở Cẩm Tú Phường, từ sau khi Phụng Chi Lan mất nàng luôn không tỉnh táo.


Sau khi trả thù, thứ còn lại chỉ là sự trống rỗng tịch mịch.

Dạ Yến Thành mở cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng chán nản của Tiêu Ngọc Dung thì cất giọng lãnh đạm:
- Ta biết ngươi sẽ đến đây.

Tiêu Ngọc Dung không ngẩng đầu, mơ hồ đáp:
- Bệ hạ đến hỏi tội nhi thần sao?
- Không, ta chỉ muốn biết ngươi thật sự là ai?
Tiêu Ngọc Dung uống cạn rượu trong ly, cười thê lương.

- Ta là ai? Có quan trọng không?
- Có, rất quan trọng.

Dạ Yến Thành nói rất dứt khoát.

Cho dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn muốn chính miệng nàng nói ra.

Tiêu Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn mảnh trăng bên ngoài, nói với giọng bình thản:
- Ta là nhi nữ của Lâm Thiếu Khanh và Phụng Chi Lan.

Năm đó sau khi phụ thân bị hại, mẫu thân đã mang ta cho cung phi của cửu cửu nuôi dưỡng sau đó một mình trốn đến đây.

Khương Hậu và Dạ Hiên đã hại chết phụ mẫu ta, bọn chúng đều đáng gặp báo ứng như vậy.

- Ngươi trả được thù rồi, có thấy vui không?
Dạ Yến Thành dùng ánh mắt thượng hại nhìn Tiêu Ngọc Dung.

Câu hỏi này nàng cũng đang tự hỏi chính mình, đáng buồn thay kết quả lại là không.

Dạ Yến Thành không nói thêm gì, lặng lẽ rời đi.

Tội danh của Thừa Tướng được trình lên, Khương Hậu trong lãnh cung đã tự sát.

Ân oán bấy lâu, cũng đã đến lúc chấm dứt rồi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi